Tính cách Cố Bình An ngay thẳng, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ, như là một trận gió, nhanh mồm dẻo miệng, lại không chịu thua, một chút đều không phải kiểu người mà Mục Lăng thích, Mục Lăng thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, trên người Cố Bình An không có một điểm nào khiến Mục Lăng yêu thích.
Cho nên, cô rất yên tâm về Cố Bình An.
Cô ở nước ngoài xem Cố Bình An và Mục Phàm bị gièm pha, trong lòng càng yên tâm, Cố Bình An không biết kiềm chế như vậy, Mục Lăng sao có thể thích đây, cho nên cô gấp không chờ nổi mà trở về, xuất hiện ở bên người Mục Lăng.
Cô vẫn luôn là người Mục Lăng muốn bảo vệ nhất, người phụ nữ hắn yêu nhất.
"Hôm nay anh hơi thất thần." Lâm Viện Viện nói, đây là tình huống chưa từng có, thời điểm bọn họ ở bên nhau dù có chuyện gì Mục Lăng cũng sẽ bỏ qua, chuyên tâm làm bạn cô, nhưng hôm nay Mục Lăng lại thường xem di động, thất thần, thậm chí có thể nói là phẫn nộ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Một chút việc nhỏ." Mục Lăng mỉm cười nói, "Đừng để ý."
"Buổi tối chúng ta đi nơi đó không?" Lâm Viện Viện nói.
"Đi." Mục Lăng mới vừa nói xong, di động lại vang lên, hắn vừa thấy tin nhắn nhắc nhở, gân xanh trên trán càng nổi lên, Cố Bình An ở HarryWinston đã quẹt 1500 vạn.
Mục Lăng thiếu chút nữa giận đến ném cả di động, đồng thời ngân hàng gọi điện thoại tới, "Mục tiên sinh, xin lỗi, quấy rầy ngài như vậy, thẻ tín dụng của ngài đã vượt quá giới hạn, xin hỏi hiện tại ngài muốn đề cao giới hạn không?"
Mục Lăng tùy ý cho Cố Bình An một thẻ tín dụng, khi bị Cố Bình An hỏi giới hạn bao nhiêu, thuận miệng nói một câu tùy tiện quẹt, cao vô hạn, cũng không phải hắn tự đại, tự tin, chỉ là bởi vì thẻ tín dụng của hắn, giới hạn thấp nhất đều có một ngàn vạn, một người phụ nữ mua quần áo, cho dù mua một xe tải quần áo cũng không mất nhiều tiền như vậy, huống chi Cố Bình An vẫn luôn là canh suông mì sợi, quần áo mộc mạc, cho nên hắn mới cho Cố Bình An đi mua một ít quần áo, chưa tính đến đẹp hay không, ít nhất mặc đi ra ngoài còn có mặt mũi, dù sao Cố Bình An cùng hắn đi tham gia sự kiện cũng rất nhiều, không thể mỗi lần đều giống hôm nay quần áo học sinh ra cửa.
Ai biết, nha đầu này thật con mẹ nó quẹt nát thẻ hắn.
"Mục tiên sinh, ngài còn đó không? Xin hỏi ngài có nghe rõ tôi nói không?"
"Đề cao giới hạn." Bốn chữ này Mục Lăng gần như là nghiến răng.
"Được, xin hỏi muốn đề cao bao nhiêu?"
"Cao vô hạn."
"Xin lỗi, Mục tiên sinh, ngài vẫn là hãy nói một cái hạn mức cao nhất, tới giới hạn nhất định, chúng tôi lại gọi điện thoại thông báo đến ngài, lúc đó sẽ tiếp túc nâng cao giới hạn, ngài thấy thế nào?" Nhân viên công tác rất có kiến thức với thân hào lắm tiền, cũng đặc biệt bình tĩnh.
"Năm ngàn vạn." Mục Lăng trầm giọng nói.
Hắn cũng không tin Cố Bình An thật có thể lại một lần nữa quẹt hết thẻ hắn.
Nha đầu chết tiệt kia, thật giỏi lắm.
Không thể không nói, Cố Bình An là người phản nghịch nhất mà hắn từng gặp qua, cũng là cô gái gợi đòn nhất...
Hắn dưỡng cái ** cũng chưa quý như vậy, ** ít nhất bồi hắn ** thư giải nhu cầu sinh lý, Cố Bình An ngoại trừ chọc hắn tức giận còn có ích lợi gì đây?
Trong tiệm trang sức, nhân viên thu ngân xin lỗi mà thông báo Cố Bình An, thẻ tín dụng hạn mức cao nhất rồi, còn thiếu 300 vạn, yêu cầu trả thêm tiền.
What??
Hạn mức cao nhất?
Cố Bình An cười thỏa mãn, liền gọi điện thoại cho Mục Lăng, điện thoại reo một hồi, Mục Lăng nổi bão nghe máy, một giọng nũng nịu vang lên, "Chồng à, người ta đi mua trang sức, nhân viên thu ngân nói thẻ tín dụng tới giới hạn rồi, nhưng mà người ta rất thích bộ trang sức này a, rất thích rất thích nha, chồng xem làm sao bây giờ?"