“Nha, mình đã đoán đúng mà, cậu bị bắt trở về sao?”
“Hừ, đừng tưởng là mình không biết cậu đã nhìn thấy.” Ngày hôm qua lúc đi ngang qua nhà Lý gia, rõ ràng thấy phòng của Lý Hoan Tình vẫn sáng đèn.
Lý Hoan Tình nói, “Trời đất chứng giám, mình thật sự không nhìn thấy.”
“Tin cậu là con ngốc.”
“Cậu thực sự chạy sao, chỉ số thông minh đâu? Cậu chạy như thế nào mà lại bị Mục Lăng tóm vào trong lòng bàn tay?”
“Lâm Viện Viện có thể chạy, sao mình không thể chạy?” Cố Bình An cũng rất không phục, Lâm Viện Viện là bông hoa nhà ấm lại có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Mục Lăng, còn cô sao lại không thể chạy thoát được?
Lý Hoan Tình hơi run, “Cậu nói cũng rất có lý, đúng vậy, Lâm Viện Viện làm sao có thể chạy thoát được?”
“Bỏ đi, mặc kệ hắn, cậu không biết Mục Lăng biến thái như thế nào đâu, bắt cóc sư huynh để uy hiếp mình, nếu không phải như thế thì mình đã chạy thoát rồi.” Cố Bình An nghĩ đến Dương Sâm, trong lòng đau khổ, “Một chút nữa mình sẽ đi xin lỗi, tối hôm qua đã liên lụy đến anh ấy.”
Vừa đến trường học, Cố Bình An đã đi tìm Dương Sâm, bạn cùng phòng của Dương Sâm nói thân thể của hắn không khỏe nên đang nghỉ ngơi ở trên lầu, Cố Bình An chỉ có thể đợi ở dưới lầu, đợi hơn một tiếng, Dương Sâm mới xuống lầu.
Người Dương Sâm xem ra có chút không khỏe, Cố Bình An cúi đầu áy náy nói, “Sư huynh, xin lỗi.”
“Em thật sự phải gả cho người đàn ông đáng ghét kia sao?”
Cố Bình An gật đầu, việc đã đến nước này, cô không thể nào không lấy chồng được, nói cho cùng, điều này cũng không thể nói là có bằng lòng hay không, Mục Lăng một tay che trời ở thành phố S, cô không thể nào trốn thoát được, nếu ba không phản đối, cô chỉ có thể gả cho Mục Lăng thôi.
“Sư huynh, em không còn cách nào khác, chắc chắn phải gả cho Mục Lăng.” Cố Bình An nhẹ giọng nói.
“Anh thấy em muốn gả cho hắn thì đúng hơn, ba em là thị trưởng, ai dám bắt nạt em như thế nào, hà tất gì phải kiếm cớ.” Vẻ mặt Dương Sâm lạnh lùng, “Cố Bình An, em thật sự làm người quá buồn nôn rồi.”
Cố Bình An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dương Sâm, không ngờ Dương Sâm lại nói những lời như vậy với cô.
Cô buồn nôn?
Tình huống của ngày hôm qua đó, cô có thể tự quyết định sao? Mặc dù ba cô là thị trưởng, nhưng mà, thế lực của Mục Lăng mạnh hơn, ở hai giới hắc bạch đều có quyền lực, đã khống chế hết tất cả sức mạnh ở thành phố S, một chút biện pháp cô cũng không có.
Trốn lại trốn không thoát, có thể có biện pháp gì đây?
“Sư huynh, anh cần gì phải nói đến khó nghe như vậy, đó cũng không phải là ý muốn của em.”
“Tự do kết hôn, ai có thể ép em, ba em lại là thị trưởng, ai có thể bắt em làm cái gì? Trừ phi là chính em đồng ý, anh thấy Mục Lăng tuổi trẻ tài cao, lại là tổng giám đốc xí nghiệp Mục gia, chính em muốn gả vào hào môn thì có, đã như vậy, em tỏ tình với anh để làm gì? Có thấy buồn nôn hay không?
Cố Bình An cười khổ, cô không hối hận vì đã đến xin lỗi sư huynh, chuyện này là cô liên lụy Dương Sâm, cô nên đến xin lỗi, chỉ là không ngờ tới sẽ nghe những lời khó nghe như vậy, cũng coi như đây là bài học khó quên đi.
Như vậy cũng tốt, cắt đứt sự nhớ nhung của cô.
“Sư huynh, xin lỗi, em đã quấy rầy anh, em không hối hận khi đã tỏ tình với anh, cũng cám ơn anh để em biết, em ở trong mắt anh là hạng người gì.” Cố Bình An đứng thẳng sống lưng, từng bước từng bước rời đi.
Bước chân nặng nề đến gần như không bước nổi, trong lòng oan ức cũng không cách nào nói hết.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, mẹ rất bất công với em gái, nhưng mà, thật ra đối với cô cũng không tính là tệ, em gái có, cô cũng có, ba và ông ngoại rất thương cô, hơn nữa gia đình quan chức, Lâm gia lại có tiền có thế, Cố Bình An chưa bao giờ cảm thấy có cái gì oan ức.