Mục tiêu ban đầu của anh chính là Lâm gia, chứ không phải Cố gia. Cho nên việc lợi dụng Cố Vân gì đó, anh chẳng thèm để ý đến.
Từ khi nào mà Cố Bình An đã phát hiện?
Cô nhóc này có vẻ linh hoạt và thông minh hơn anh nghĩ, cũng không dễ lừa.
Mục Lăng nói, "Thời gian anh kế thừa Mục gia ngắn ngủi, bên trong Mục gia lại bị chia bè phái nghiêm trọng, tuy nhìn anh vậy thôi, chứ ở đây lại bị người khác kìm hãm. Lâm gia dùng người không khách quan, ở bên trong cũng đã thối nát cả rồi. Nên họ dốc toàn lực muốn lấy hạng mục ở phía bắc, nhưng lại không có bao nhiêu phần trăm nắm chắc. Cho nên chú em tìm đến cửa, muốn liên hôn cùng anh. Anh tuy cũng có chút chướng mắt Lâm gia. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, hạng mục này rất hấp dẫn. Vừa hay có người giật dây là chú em, lại có quan hệ của ba em, chuyện lấy được là không thành vấn đề, nên cớ sao anh không làm? Người ta muốn bán con gái mình, thì anh cũng theo thôi."
Cố Bình An nửa tin nửa ngờ, chú cô là người rất nghe lời của mợ nói. Mà mợ cưng chiều Lâm Viện Viện trong lòng bàn tay thế này, sao có thể nguyện ý gả Lâm Viện Viện cho Mục Lăng, mà thanh danh Mục Lăng trong lời đồn lại kém như vậy.
Có một buổi họp mặt, chính tai cô còn nghe được mợ muốn nhờ vào quan hệ của Đường Dạ Bạch, thiếu gia Đường gia mới là con rễ mà bà ta muốn. Tuy rằng cũng có chút phong lưu, nhưng không có thanh danh hỗn độn gì. Bên trong Đường gia cũng không rắc rối như Mục gia.
"Ngay từ đầu, anh chính là coi trọng quan hệ với Cố thị trưởng, Lâm gia tự động đưa tới cửa, lại có Cố thị trưởng chống lưng. Anh cũng miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng Lâm Viện Viện không muốn gả vậy thì quên đi, anh đâu phải tên cướp, cũng đâu ép buộc, không muốn gả thì nói không muốn, thế mà cô ta lại dám đào hôn? Mục Lăng anh là ai chứ? Sao có thể chịu một cái tát giáng trời như vậy, em cảm thấy anh sẽ chịu ngồi yên sao?"
Giọng nói Mục Lăng vang lên không chút gợn sóng.
Lâm Viện Viện đào hôn, quả thật chẳng khác nào vả mặt Mục Lăng. Chỉ có Mục Lăng không cần phụ nữ, chứ không có người phụ nữ nào không cần Mục Lăng. Mặt anh bị đánh sưng lên như vậy, Mục Đại đâu phải người lương thiện, nên chắc chắn sẽ không ngồi yên.
"Vị hôn thê của anh, sao đều liên tiếp chết vậy?"
"Bà xã, anh đã nói rồi, em chỉ có một câu hỏi và em đã hỏi rồi." Mục Lăng cười tủm tỉm nhắc nhở Cố Bình An.
Cố Bình An tức giận, trừng mắt Mục Lăng, tên này chắc chắn là cố ý.
Mục Lăng là một nhà kinh doanh, sẽ không làm việc mà không có lời, anh ý vị thâm trường nói, "Nếu bà xã có thể hầu hạ anh một đêm, có lẽ anh sẽ suy xét trả lời em, ah, không, anh nhất định sẽ trả lời em."
"Hầu hạ em gái anh!!"
"Sao, em muốn hầu hạ em chồng mình à? Hơi đáng tiếc, mẹ anh thể hàn, rất khó sinh. Nên chỉ sinh có mình anh thôi, bà xã, khẩu vị em thật mặn." Mục Lăng tiếc hận nói, sờ mặt mình, "Anh lớn lên đẹp trai như vậy, sao không thử miễn cưỡng xem anh là con gái Mục gia thế nào? Nếu được thì anh rất nóng lòng muốn trải qua một đêm xuân sắc với bà xã đó."
Cố Bình An, "......"
Mục Lăng khẳng định bị cô đánh đến điên rồi.
Bây giờ còn đùa bỡn cô?
Cố Bình An thầm nghĩ, mình cũng chẳng kiếm được tin tức gì từ chỗ hắn. Bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Cũng lười đối phó với Mục Lăng, bọc tấm chăn mỏng đi lên lầu, tìm đại một phòng để ngủ.
Mục Lăng từ dưới lầu kêu lên, "Bà xã, em qua cầu rút ván nha, em định cứ như vậy vứt bỏ anh sao?" Cố Bình An giả chết, mắt điếc tai nghe.