"Ai bảo đối phương họ Mục."
"Đau lòng thay cậu, vì một tên cặn bã mà đem Mục thị đều định tội." Lý Hoan Tình nói, "Mình mệt chết đi được, nói chuyện không hợp với cậu, mình cúp điện thoại đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi, cô dâu."
Cố Bình An còn muốn nói gì nữa nhưng Lý Hoan Tình đã cúp điện thoại.
"Thấy sắc quên bạn."
Kỳ thực, vừa nãy cô cũng chỉ là nói quá nghiện mà thôi, Lý Hoan Tình đã chăm cô tận tình rồi, làm người không thể quá tham lam, một người bạn như vậy, đã là tri kỷ, vừa nghĩ tới Mục Lăng, Cố Bình An đã không còn tâm trạng nói nữa.
Ngày mai.
Khí trời sáng sủa, lại là chủ nhật, Cố Bình An cảm thấy hơi lười, ngủ một giấc đến trưa mới rời giường, vừa mới rời giường lại nghe dưới lầu có hơi ồn ào, có thể là người thân thích nào của ba lại tới đây, Cố Bình An cũng lười để ý, trong chốc lát lại nghe được tiếng gõ cửa, Cố Bình An nói, "Vào đi."
Cố Doanh Doanh một mặt tức giận đi vào, giận đùng đùng ngồi ở trên ghế sofa, Cố Bình An lười biếng hỏi, "Tiểu công chúa, ai chọc em giận vậy."
"Tức chết em." Sắc mặt Cố Doanh Doanh không thân thiện, "Chị, chị họ đã trở về, cậu, mợ và cô ta đang ở dưới lầu, vừa nãy em nhịn không được mắng cô ta, cô ta còn oan ức khóc, thực sự là tức chết em, mợ còn nói bẻ tay em, chị nói có tức hay không chứ?"
"Lâm Viện Viện trở về?"
"Đúng vậy." Cố Doanh Doanh nói, "Trước đây em cảm thấy cô ta cũng không phải người xấu, đi du lịch thường mang quà về cho em, nhưng từ khi cô ta đào hôn, hại chị, em cũng không muốn tiếp tục chơi với cô ta nữa, cô ta quá ích kỷ, chỉ lo cho chính mình."
Ích kỷ là bản tính con người, Lâm Viện Viện cũng chỉ là nghĩ cho hạnh phúc của mình, cô ta không muốn gả cho Mục Lăng cũng có thể hiểu được, dù sao danh tiếng của Mục Lăng kém như thế, bị đồn thành dáng vẻ kia, nếu là cô, cô cũng trốn a.
Chỉ là, người gánh tội thay, lại biến thành cô, dĩ nhiên sự việc không hay chút nào rồi.
Cố Bình An như một con cá chép rời giường, vọt vào phòng tắm rửa mặt, Cố Doanh Doanh nói, "Chị, chị cũng rất tức giận có phải không, chị xem, em cùng chị xuống, chúng ta cùng phun chết cô ta."
"Không cần, một mình chị là đủ rồi, chị vẫn luôn không thích đóa bạch liên hoa này."
Cố Doanh Doanh nắm chặt tay, "Bắt đầu từ hôm nay, em cũng không thích, em chỉ nói cô ta một câu ích kỷ, cô ta đã khóc lên, người không biết còn tưởng em làm sao bắt nạt cô ta nữa, không biết xấu hổ, lớn hơn em vài tuổi, mà còn không biết xấu hổ như vậy."
Cố Bình An vệ sinh cá nhân xong, hai chị em cùng nhau xuống lầu, vợ chồng Lâm Dĩnh và Cao Vân đang trò chuyện với vợ chồng Cố gia, Lâm Viện Viện ở một bên ngoan ngoãn rót trà, bầu không khí tốt đẹp, dáng vẻ rất hài hòa.
Cố Bình An và Lâm Viện Viện từ nhỏ đã không thể chơi chung với nhau, cả hai cũng không có dáng vẻ thân thiết, giờ khắc này Lâm Viện Viện thấy Cố Bình An, vô cùng dịu dàng lên tiếng chào hỏi, Cố Bình An hừ lạnh một tiếng, không có chút nào biết cái gì gọi là khách khí, "Cô cũng không cảm thấy ngại khi đến nhà tôi, ai cho cô da mặt dày như vậy, rốt cuộc đã thoa bao nhiên lớp phấn đây?"
Lâm Viện Viện sững sờ, không ngờ tới Cố Bình An lại sắc bén như vậy, trước mắt đã nói một câu như vậy, có chút ngẩn ra, oan ức nhìn cô, đôi mắt ươn ướt.
"Bạch liên hoa, tiện nhân!" Cố Bình An không khách khí chút nào mà mắng, đây coi như là lời mắng khó nghe nhất mà cô từng mắng.
Cố Bình An nói lời này đến có chút nghiêm trọng, giọng Cao Vân lập tức bén nhọn, "Bình An, con nói chuyện với chị họ như vậy sao? Mẹ con dùng tiền cho con đi học, giáo dưỡng của con đều cho chó ăn hết rồi sao?"