Hắn tùy tiện bịa đại một lý do, nếu không chẳng lẽ nói là tôi có hảo cảm với vị hôn thê của cậu, tôi rất thích vị hôn thê của cậu, vì thế nên nhìn cậu khó chịu?
Mục Lăng hiểu rõ, đây là sai lầm của hắn, đương nhiên, kẻ thù tìm đến trước cửa nhà, hắn không bảo vệ tốt Mục Vân Sinh, quả thực là sơ suất, lấy giao tình của bọn họ, tức giận cũng là chuyện thường, Mục Vân Sinh nâng mắt kính lên, mặt không thay đổi trong lòng nhổ nước bọt, vào thời điểm lão tử bị người ta bắn ba phát súng súyt chút nữa thì chết, cũng không thấy cậu tìm ai liều mạng?
Quyết định thêm một chi tiết nhỏ, hai bên đều tắt video.
Lục Trăn vỗ tay một cái, "A Sinh, người anh em này của cậu không tệ."
Có thể nhận được một câu khen ngợi của anh Lục, quả thực rất khó khăn, Mục Vân Sinh gật đầu, hỏi thăm An Tiêu Dao, "Có quan hệ gì?"
"Tôi đã gặp mặt qua vị hôn thê của anh ta."
Mọi người, "........."
An Tiêu Dao xem trọng vị hôn thê của Mục Lăng?
Vãi, đây là scandal bùng nổ ở Vương Bài.
Long Tứ, "Tới cướp!"
Coi trọng cái gì thì nhất định phải cướp trở về, phụ nữ mà, rất đơn giản, chỉ là vị hôn thê mà thôi, cũng không phải là vợ, hiếm thấy anh Tiêu Dao coi trọng một người phụ nữ, thân là quan chỉ huy quân sự của Vương Bài Long Tứ hỏi, "Cần tôi phái một quân đội giúp không?"
Lục Trăn, "Mới biết yêu không dễ dàng a, đáng tiếc người đẹp có chủ rồi, tôi tán thành Long Tứ, cướp!"
Mục Vân Sinh mím môi, quả nhiên là anh em tốt vào sinh ra tử, suy nghĩ rất giống nhau, vô cùng giống nhau.
"Trong đầu các người đều đang suy nghĩ cái gì vậy?" An Tiêu Dao nói, "Chỉ là một đoạn nhạc êm mà thôi, bọn họ phát triển như nào, chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không thích vị hôn thê của anh ta, chỉ đơn thuần cảm thấy sau này Bình An sẽ bị thương."
Vì thế, hắn chán ghét Mục Lăng.
Chính hắn cũng không biết, cũng không giải thích được ý muốn bảo vệ này từ đâu mà tới.
Cố Bình An và Roman ăn xong một bữa cơm trưa phong phú, hai người tản bộ dọc theo bãi biển, không nghĩ tới lại gặp lại tên đùa giỡn Cố Bình An lúc nãy, tên đàn ông to cao bị Roman dọa đi dẫn theo năm tên đàn ông vạm vỡ, nhìn thấy hai người bọn họ thì ra lệnh một tiếng, đánh về phía Roman. Tất cả bọn họ đều là người phương Tây cao to, bắp thịt rắn chắc, Cố Bình An sợ hết hồn, cảm giác bị đánh một đấm, xương sẽ vụn ra.
Roman đẩy Cố Bình An ra, ăn một quyền thật mạnh, tiếp theo phản kích lại.
Đó là một trận đánh rất đặc sắc, Roman xem ra cũng không không cường tráng lắm nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn, mấy người kia vốn tưởng rằng có thể giáo huấn Roman một trận, thuận tiện cướp Cố Bình An đi, nhưng ai biết được lại bị Roman đánh nằm xuống đất.
Tâm đang hoảng loạn của Cố Bình An lúc này mới yên ổn, cô cầm điện thoại, xém một chút nữa đã gọi cho Mục Lăng.
Đột nhiên, một tên đàn ông nắm chai rượu đập nát rồi hướng về Cố Bình An đánh tới, thân thủ của Cố Bình An, sao có thể so sánh với tốc độ của bọn họ, Roman vượt qua một cánh tay, ôm bờ vai của cô, ném qua một bên, đá một cái vào cổ tay của tên đàn ông kia, chai rượu bị đá bay.
Người đàn ông kia thấy tình thế không ổn, không dám dây dưa nữa, dẫn người bỏ chạy.
Cố Bình An đã sớm không giống như lúc trước gặp chuyện thì hoảng sợ bất an, hiện giờ bình tĩnh hơn rất nhiều, Roman đúng là rất bất ngờ, từ đầu đến cuối, Cố Bình An dường như cũng rất bình tĩnh, cho dù hắn đánh cho mấy người kia tơi bời hoa lá, ở bên trong cô gái nhỏ nhìn ra, nhất định tâm như nai vàng ngơ ngác xem hắn là anh hùng, Cố Bình An rất bình tĩnh.
"Roman, anh chảy máu."
*
Tác giả:
Cố tiểu thư vẫn luôn rất bình tĩnh, O(∩_∩)O ha ha ha