Này chính là kẻ ác cáo trạng trước.
Cái gì mà nói cô chạy đi đâu.
Cố Bình An nghĩ lại cảnh tượng hôm nay mình gặp, nén giận trừng Mục Lăng.
Mục Lăng mặc áo ba lỗ màu trắng, một cái quần vàng nhạt thường, lộ ra cơ bắp rắn chắc, lồng ngực khỏe đẹp, sau giờ ngọ ánh nắng chiếu lên người hắn, như mạ lên một lớp vầng sáng mỏng, nổi bật lên màu da hắn càng thêm khỏe mạnh, tỏa ra rất có sức sống. Đặc biệt là khuôn mặt đẹp trai kia được biển xanh da trời tôn lên, càng thêm một chút tỳ vết cũng không có, lòng Cố Bình An rất khó chịu.
Thượng đế cho người đàn ông này một cái đầu thông minh, gia thế hoàn mỹ, kiến thức uyên bác, vì cái gì còn cho hắn một khuôn mặt không thể chê vào đâu được, quả thực rất bất công.
“Anh là cái rễ tỏi nào? Dựa vào đâu mà quản tôi đi chỗ nào?” Cằm Cố Bình An hơi ngước lên, vẻ mặt kiêu căng trách hắn, “Tôi vừa thức dậy đã không thấy tăm hơi của anh đâu, không gọi điện thoại, cũng không có tin tức, anh còn dám trách tôi? Anh hỏi tôi thì trước tiên anh phải nói với tôi anh đi chỗ nào?”
Nha đầu này hỏa khí không nhỏ.
Mục Lăng nhíu mày, đến tột cùng là ai đã đem nhà đầu này sủng đến vô pháp vô thiên rồi?
Vốn trong kế hoạch của hắn, hắn nói gì thì Cố Bình An nghe đấy, coi như nha đầu này lại có thêm củ ấu, hắn cũng phải san bằng từng cái, làm cho cô biết, ai là chủ nhân của cô, kết quả đây? Củ ấu của nha đầu này càng ngày càng sắc bén rồi. Nếu như hắn không nổi giận thì cô cũng không có một chút nào sợ hắn, bắt đầu từ khi nào mà Cố Bình An dám nói chuyện kiêu căng như vậy với hắn rồi hả? Cái khuôn mặt nho nhỏ kia, mang theo một loại vẻ mặt cao cao không thể với tới.
Ai cho cô dũng khí?
Đây là ai đã cưng chiều ra nha đầu này?
Tuyệt đối không phải hắn!
Trên bãi cát người đến người đi, Mục Lăng ngoắc ngón tay, ý bảo cô qua đây, Cố Bình An không thèm qua, ngoắc tay như thế, coi cô là cái gì chứ, mặt Mục Lăng không cảm xúc, không được, nha đầu này không dạy dỗ lại là không xong rồi, càng ngày càng vô pháp vô thiên, bò lên đỉnh đầu của hắn làm mưa làm gió, “Lại đây!”
Giọng của hắn hạ thấp xuống, Cố Bình An càng tủi thân.
Cô bị người ta khi dễ, một người xa lạ cứu cô, Mục Lăng thế mà còn nổi nóng với cô?
Vành mắt Cố Bình An trong nháy mắt đỏ lên, trừng mắt sắp khóc.
Mục Lăng choáng váng.
Trong lòng Mục Lăng một trận thảo nê mã (*) chạy nhanh qua, từ lúc hắn quen biết Cố Bình An đến giờ, khi nào thì thấy Cố Bình An khóc nhỉ? Cho dù là vào lúc bị hắn bắt nạt đến thảm nhất, cũng chưa bao giờ khóc a.
(*) Thảo nê mã: Đây là từ cư dân mạng hay dùng để thay thế cho từ ‘đ* mẹ mày’ do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng, cũng là tên của loài lạc đà Alpaca Nam Mỹ.
Một giây trước Mục đại còn thề phải chấn chỉnh lại phu cương thì giờ đã nhanh chóng bước đến, vẻ mặt hắc ám lúc nãy đã biến thành bầu trời trong trẻo, giọng nói cũng nhẹ xuống hai nhịp, “Khóc cái gì? Anh chưa nói gì mà.”
Hắn oan uổng quá đi?
Cố Bình An cũng không nói gì, trừng mắt, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, vẻ mặt oan ức này làm tâm sắc đá của Mục Lăng cũng có chút run rẩy, hôm nay hắn có làm ra chuyện gì khiến cô tức giận sao?
Trong ấn tượng, không có a.
Buổi sáng, nha đầu chết tiệt này còn đang ngủ rất say, hắn lén hôn một cái cũng không phải là chuyện ghê gớm gì chứ?
Ngày hôm nay hắn bị người của Vương Bài moi của te tua, anh em họ của hắn cũng không nói giúp một câu, hắn tủi thân có được hay không?
“Được, được, được, anh sai rồi, bà cô à, đừng khóc nữa.”
Cố Bình An chỉ vào mặt biển, “Vậy anh nhảy xuống đi.”
Mục Lăng nghiến răng, “Cố Bình An!”
Cố Bình An cười khúc khích, đâu còn vẻ oan ức lúc nãy.
Mục Lăng đỡ trán, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
Xong.
Nha đầu vô pháp vô thiên này, hình như đúng là bị hắn cưng chiều mà ra rồi.