Mục Vân Sinh đột nhiên rống to, Lý Hoan Tình theo bản năng ngã xuống trên mặt đất, viên đạn lướt qua đỉnh đầu cô, bắn thẳng vào mặt tên sát thủ phía sau, trong nháy mắt Lý Hoan Tình có cảm giác một loại ánh lửa từ đỉnh đầu bay qua, cô bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn té ngã trên mặt đất, đồng thời Mục Vân Sinh cũng mất đi sức lực, ngã trên đất, Lý Hoan Tình bò dậy, chạy đến chỗ Mục Vân Sinh.
"A Sinh......" Trên bụng Mục Vân Sinh bị máu tươi nhuốm đỏ, đôi tay đều là máu, nhìn thấy ghê người, thân thể hắn lại vô cùng trầm trọng, một chút phản ứng cũng không có, mặc kệ Lý Hoan Tình kêu đến tê tâm phế liệt, dường như Mục Vân Sinh cũng không nghe được, một chút phản ứng đều không có.
Nước mắt Lý Hoan Tình rơi xuống trên mặt hắn, tiếng khóc khàn khàn.
"A Sinh......" Cô dường như không thể kiềm chế, cảm giác như có một loại kêu trời trời không thấu kêu đất đất không nghe...
Đột nhiên nghe được tiếng trực thăng và tiếng xe, hai mắt Lý Hoan Tình đẫm lệ mông lung, chỉ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, Tần Mục xa xa đã nghe được tiếng súng, tim nhảy lên tận cổ họng, vốn tưởng rằng Lý Hoan Tình xảy ra bất trắc, hắn lạnh cả người, tiến vào lại nhìn thấy Lý Hoan Tình ôm một người đàn ông đầy máu, tiếng khóc bi thảm, rơi lệ đầy mặt, bi thương lan tràn.
Hắn quen biết Lý Hoan Tình từ nhỏ, thanh mai trúc mã, lại chưa từng thấy Lý Hoan Tình khóc đến khó chịu như vậy, cô là người lí trí, lại rất lạc quan, là thiếu nữ luôn vui vẻ nói cười, luôn rất ít khóc.
"Hoan Hoan..." Tần Mục ngồi xổm xuống, vuốt má cô, cô khóc rất khổ sở, hắn cũng vô cùng đau đớn.
"A Sinh...... Cứu... cứu A Sinh......" Lý Hoan Tình giống như người chết đuối bắt được chiếc cọc, Tần Mục liếc mắt nhìn Mục Vân Sinh một cái, gọi xe cứu thương, "Em đừng gấp, xe cứu thương sẽ lập tức tới."
Đột nhiên, một người đàn ông anh tuấn tao nhã bước vào, bước nhanh đến gần Mục Vân Sinh và Lý Hoan Tình, kiểm tra mạch đập của Mục Vân Sinh rồi ra bên ngoài hô một tiếng, "Lục Trăn, mau lên."
"Tới, tới đây." Giọng người đàn ông truyền tới, một người diện mạo hoa lệ, từ đầu tới chân người đàn ông đều tản mát ra một loại như ta là khổng tước tinh xảo đi vào, bước nhanh đến gần Mục Vân Sinh, ôm lấy Mục Vân Sinh từ trong tay Lý Hoan Tình.
Lý Hoan Tình sốt ruột, gắt gao mà ôm Mục Vân Sinh, "Anh là ai, anh muốn làm gì?"
"Cô là Lý Hoan Tình?" Người đàn ông anh tuấn nho nhã liền nói, "Chúng tôi là bạn của A Sinh, cô buông A Sinh ra, cúi đầu nhìn điện thoại của hắn đi, bên người hắn mang theo hệ thống điều trị, chỉ cần bị thương, chúng tôi sẽ tới với tốc độ nhanh nhất."
Có lẽ là giọng nói của hắn quá dễ nghe, lại ôn hòa, Lý Hoan Tình nhất thời mềm lòng, buông Mục Vân Sinh ra.
Lục Trăn bế Mục Vân Sinh lên, bước nhanh đi ra ngoài, Lý Hoan Tình giãy giụa bò dậy, thiếu chút nữa té ngã, Tần Mục nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy cô, "Hoan hoan."
Trước mắt Lý Hoan Tình tối sầm, cũng mất đi ý thức, người đàn ông anh tuấn nói, "Lý tiểu thư chỉ là kinh hãi quá độ, chăm sóc cô ấy cẩn thận, tạm biệt."
Trực thăng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Tần Mục ôm Lý Hoan Tình, nhíu mày nhìn bóng dáng trực thăng đi xa, trong lòng vẫn luôn bồn chồn, bọn họ rốt cuộc là người nào? Có thể có được giấy phép phi hành? Hơn nửa đêm tùy ý lái máy bay trong nội thành, yêu cầu thông qua tầng tầng trạm kiểm soát, hắn chưa chắc đã lái được đến.
Nhóm người này là ai?
Thân phận thực quỷ dị, chắc chắn không đơn giản, hắn quay đầu lại nhìn thi thể trên mặt đất, Hoan Tình từ khi nào chọc tới những người này? Người đàn ông kia và cô có quan hệ gì, tình nguyện mạo hiểm tính mạng đến cứu cô.