Hơn nữa lúc cô hung hăng lên, đặc biệt có khí thế, làm cô ta bị chấn động.
Sau khi Cố Bình An đi hai bước, lại khôi phục lại tinh thần, lạnh giọng nói, "Đúng rồi, đã quên nói một chuyện, cô xem Mục Lăng là bảo vật, tôi xem Mục Lăng là cây cỏ, tương lai tôi sẽ vứt bỏ anh ta, không phải là anh ta vứt bỏ tôi, đến lúc đó cô hãy đi nhặt lại người đàn ông mà tôi không muốn, không cần cảm ơn."
Quách Nhược Nhược, "..........."
Cô ta khiếp sợ nhìn Cố Bình An, Cố Bình An cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt này như là thấy quỷ, không phải đáng sợ đến như vậy chứ, cô vừa mới xoay người liền nhìn thấy Mục Lăng đứng ở ngoài cách cô một mét, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm, như là một con thú hoang bị chọc giận, chính đang nhìn con mồi của hắn một cái kỳ dị.
Trong lòng Cố Bình An nhịn không được mắng một câu, thực sự là đậu má.
Lời nói xấu Mục Lăng, cũng có thể đã bị Mục Lăng nghe được, gần đây cô thật sự là xui xẻo mà, cũng không phải năm con giáp của mình, xui xẻo như vậy đến năm con giáp của mình thì phải làm sao bây giờ? Cô quả thực chính là không nghĩ ra.
Cô nhớ lại một hồi vừa nãy rốt cuộc đã nói cái gì.
Nha, Mục Lăng quả thực nên tức giận, cô cũng cảm thấy tức giận là phải.
"Bà xã, không ngờ em lại miệng mồm lanh lợi như vậy."
"Tôi vẫn luôn miệng mồm lanh lợi như vậy, anh cảm thấy tôi phản ứng chậm chạp sao, đó là anh nhìn lầm rồi." Cố Bình An thấy chuyện đã hỏng rồi thì mặc kệ luôn, cái gì mà phong độ, cái gì mà làm Mục Lăng yêu cô, cô thực sự là không quản được nữa rồi.
Cô làm như thế, quả thực chính là một mạch đem người đẩy đi xa hơn, làm cho Mục Lăng càng thêm ghét cô, nhưng giờ thì còn cách nào khác đây? Cô chính là miệng thối, miệng thối, nhất định phải vả miệng, có thể nói ra lời này, Mục Lăng sẽ ăn quả đắng, nhưng cô lại cảm thấy sảng khoái làm sao bây giờ?
"Anh thực sự đã nhìn lầm." Mặt mày Mục Lăng chìm xuống, mưa gió nổi lên, "Nhược Nhược em đi trước, anh có chuyện muốn nói với bà xã."
Mở miệng ra là gọi bà xã, Cố Bình An súyt chút nữa cho rằng mình thực sự là vợ của hắn rồi.
Quách Nhược Nhược ước gì đi nhanh nhanh một chút, ai cũng biết lúc Mục Lăng nổi giận sẽ đáng sợ cỡ nào, không ai muốn làm bia đỡ đạn cả, Quách Nhược Nhược ngay cả túi sách trên mặt đất của mình cũng không kịp nhặt lên, như một làn khói bỏ chạy mất dạng.
Một tay Mục Lăng kéo Cố Bình An lại, lôi vào phòng rửa tay, tiện tay đóng cửa phòng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô, lúc đó Cố Bình An bị hắn vây ở vách tường và lồng ngực, không cách nào chạy trốn, bị nhốt đến gắt gao.
Cố Bình An nghiêng đầu đều có thể nhìn thấy tay Mục Lăng nổi hết cả gân xanh, khí tức phẫn nộ, nhuộm đẫm cả phòng.
Cô chỉ nghe được nhịp tim đập nhanh của hắn.
Hoàn toàn nổi giận đến cực điểm, Mục Lăng lớn như vậy, đoán chừng đây là lần đầu tiên bị người khác đánh vào mặt như vậy, đánh cho vang bành bạch.
"Anh đối với em mà nói, là một cây cỏ sao?"
"Đúng." Cố Bình An dũng cảm nhìn hắn, hắn còn tưởng rằng hắn là bảo vật sao? Ngây thơ như thế cô thực sự rất muốn cười.
"Cố Bình An! Có tin lão tử một cái bóp chết em hay không!"
"Có bản lĩnh thì anh bóp đi." Cố Bình An trừng mắt hắn, "Anh ép tôi gả cho anh, còn bắt tôi xem anh là một bảo vật, anh tính là bảo vật gì đây? Tôi đã có người mà mình thích, anh bắt tôi gả cho anh, còn muốn tôi coi anh là chồng, xem là vật quý, đầu óc của anh đúng là không bình thường, hay là trình độ tự luyến của anh rất cao? Tôi cũng không hiểu nổi, đầu óc của anh bị hỏng hay sao mà không cảm thấy tôi sẽ xem anh là cây cỏ chứ? Anh ở trong mắt tôi chẳng đáng là gì cả, à là kẻ mà tôi ghét nhất, đáp án này, anh hài lòng chứ? Anh cũng không phải là nhân dân tệ mà ai ai cũng thích, trên đời còn có người không thích nhân dân tệ đấy, anh phải không? Anh phải không?"