Những phóng viên này cũng biết chừng mực, nhìn cảnh vệ ai ai cũng mặc vũ trang nên cũng không thực sự dám tới gần nhà lớn.
Tiểu Ngô đưa Cố Bình An về nhà, cửa sổ xe được trải qua thiết kế đặc thù, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, Cố Bình An có thể nhìn thấy bên ngoài là một loạt phóng viên, trong lòng bình tĩnh, có lẽ cô thật sự biến thành tâm điểm của cái thành phố S đệ nhất này rồi.
Mục gia với cô tuyệt đối là bát tự không hợp.
Tiểu Ngô lái xe đến cách nhà lớn Cố gia còn có mấy chục mét đã bị ngăn cản, Cố Bình An kéo cửa kính xe xuống, cảnh vệ nhận ra cô, lúc này mới cho đi, những phóng viên điên cuồng chụp ảnh, Tiểu Ngô thật vất vả mới có thể đưa được người trở về, Cố Vân tự mình ra nghênh đón, vẻ mặt Lâm Tú Lan đầy phẫn nộ, xông lên cho Cố Bình An một cái tát, “Tiện nhân không biết xấu hổ, mày làm mất hết mặt mũi nhà chúng ta rồi.”
Một màn này cũng bị các phóng viên điên cuồng chụp được.
Cố Vân che chở Cố Bình An, “Bà đừng có quá phận.”
“Chính là tại ông cưng chiều nó như vậy, nó mới có thể làm ra cái thứ chuyện vô liêm sỉ này.” Lâm Tú Lan nổi giận đùng đùng đi vào trong, Cố Bình An vẫn luôn cúi đầu, nước mắt trong mắt không dám rơi xuống.
Xảy ra chuyện này, mẹ cô một câu an ủi cũng không có, chỉ có trách cứ.
Cố Vân cảm thấy rất có lỗi, khách khí nói với Tiểu Ngô, “Cảm ơn cậu đã đưa Bình An trở về, vào uống ly trà rồi hẵng đi.”
“Cố thị trưởng không cần khách khí, đại thiếu gia bảo tôi đưa đại thiếu phu nhân trở về, đây là việc tôi nên làm.” Tiểu Ngô nói lời từ biệt, lái xe rời đi, Cố Vân đau lòng ôm lấy Cố Bình An, “Chúng ta đi về trước, mẹ con còn đang giận dữ, lời của bà ấy con đừng để trong lòng.”
“Chị, chị không sao chứ?” Cố Doanh Doanh mới vừa biết tin tức, từ trên lầu chạy xuống, thấy trên mặt Cố Bình An hồng hồng, mẹ thì tức giận ngồi ở một bên, cô liền biết Cố Bình An bị đánh, Cố Doanh Doanh nói, “Mẹ, sao mẹ lại đánh chị, chị không có việc gì là tốt rồi.”
“Tốt cái gì mà tốt, mặt mũi đều mất hết, còn không bằng chết ở bên ngoài luôn đi cho xong, đỡ để người khác nói ta không biết dạy con gái.” Lâm Tú Lan nói không kiêng nể gì, trái tim Cố Bình An như bị dao cứa qua.
“Bà vừa vừa phải phải thôi, con gái bình an trở về, bà bực tức cái gì, tôi tin Bình An, người khác nói lời đàm tiếu quan trọng như vậy sao? Lại nói nếu Mục Lăng không cưới Cố Bình An, đó cũng là một chuyện tốt.”
Bê bối hôm nay, ảnh hưởng tới Cố Vân rất lớn.
Con gái của thị trưởng có tiếng, thị trưởng tự nhiên cũng có tiếng theo, bạn bè của ông đều biết ông yêu thương con gái, vô cùng sủng ái, khi con gái làm ra chuyện này, ánh mắt thương hại của các đồng nghiệp đều khiến ông cảm thấy khó ưa.
“Ba, con với Mục Phàm chưa hề phát sinh chuyện gì cả.” Cố Bình An nói, “Con uống nhiều quá, bị hắn mang đi khách sạn, hoàn toàn không biết gì, sau đó Mục Lăng tới, còn đánh cho Mục Phàm một trận, con với hắn là trong sạch, báo chí đều là nói bậy, ba phải tin tưởng con.”
“Không cần giải thích, ba nhìn con trưởng thành, con là người như thế nào, ba đều biết, nếu con nói không có việc gì, vậy chính là không có việc gì, báo chí viết cái gì cũng mặc kệ bọn họ, cũng không cần phải giải thích với bọn họ, chuyện này con là người bị hại, không cần xin lỗi.” Cố Vân nói, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, con gái không bị người làm nhục, ông cũng nhẹ nhõm hẳn, ông cũng đã tính đến tình huống xấu nhất rồi.