Mê đến nghiện!
Cô đã sớm phát hiện, Mục Lăng không biết là vô tình hay cố ý mà luôn nhìn chằm chằm chân cô, nói không phải mê đến nghiện thì cô không tin.
“Cố Bình An, em đừng tìm đánh!”
Thiệt tình là hắn cảm thấy mình không hề cưng chiều Cố Bình An gì cả, cùng lắm là không quá nghiêm khắc với cô mà thôi, nhưng mà nha đầu này lại càng ngày càng có dũng khí phản kháng, đối nghịch với hắn, rốt cuộc là ỷ vào cái gì đây? Vừa bắt đầu rõ ràng rất kính nể hắn mà.
Đương nhiên, Mục Lăng hài lòng với trạng thái bây giờ hơn.
“Hôm nay tôi bị người ta bắt nạt.”
“Em không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi, ai có thể bắt nạt được em?” Mục Lăng khịt mũi coi thường, tùy ý hỏi một câu, “Ai bắt nạt em?”
Một câu trước còn làm Cố Bình An rất khó chịu, một câu sau lại kỳ tích xoa dịu lửa giận của Cố Bình An, “Một tên côn đồ, cao to mạnh khỏe, đoán chừng nhìn tôi quốc sắc thiên hương nên muốn ăn đậu hủ.”
Mục Lăng, “……….”
Cố Bình An giận, “Vẻ mặt đó của anh là có ý gì? Lẽ nào tôi không phải quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn sao?”
Mục Lăng nói mà không có biểu cảm gì, “Từ nhỏ anh đi học, văn Trung không được tốt lắm nên không sử dụng thành ngữ, bà xã, cái gì gọi là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn? Không lẽ là nói em rơi xuống hồ cá cá cũng bắn rớt được chim nhạn sao?
Lần đầu tiên nghe cách giải thích về chim sa cá lặn như thế Cố Bình An trợn mắt ngoác mồm, tức giận đến mặt đỏ chót, nghẹn ra một câu, “Mù chữ!”
Mục Lăng khiêm tốn thụ giáo, bà xã, em thật không biết xấu hổ.
“Tên côn đồ đâu?” Chẳng trách Cố Bình An lại ủy khuất như vậy, thì ra là bị bắt nạt, nhưng mà thoạt nhìn cô cũng không giống bị bắt nạt, vừa nghĩ tới người từng bắt nạt cô, Mục Phàm thì vẫn còn nằm trong bệnh viện chưa khỏi, vết thương trên đầu hắn thì vẫn chưa khép lại đây này.
Bắt nạt Cố Bình An?
Mở cái chuyện cười quốc tế gì thế?
“Nhân duyên và vận may của tôi tốt như vậy, dĩ nhiên là có người giúp đỡ rồi.” Cố Bình An nói, “Có soái ca giúp tôi đánh chạy, nếu như dựa vào anh, tôi sớm đã bị người ta bắt nạt.”
“Soái ca?”
“Đúng vậy, chính là soái ca!”
“Đẹp trai cỡ nào?”
“Đẹp giống anh!”
“Vậy khẳng định mắt em có vấn đề rồi.” Mục Lăng giận, rõ ràng người đẹp trai nhất là ở chỗ này, “Nam thần của em là ai?”
“Dù sao cũng không phải là anh!”
“Cũng vậy a.” Cố Bình An không cam lòng yếu thế, Mục Lăng giận, đoạt lấy trái dừa của cô, Cố Bình An trèo qua muốn cướp lại, sau đó bị Mục Lăng ôm một cái vào lòng, một tay hắn vứt trái dừa lên, lại dùng tay còn lại đón lấy, tay còn lại ôm lấy eo Cố Bình An, cứ náo loạn như vậy mấy lần, Cố Bình An cũng không với tới được trái dừa, người còn bị Mục Lăng giam cầm trong lồng ngực, Mục Lăng bị cô bám đến hứng thú.
Nha đầu này đúng là ngốc nghếch, nhưng lại ngốc nghếch đáng yêu a.
Đột nhiên, hắn ném trái dừa qua một bên, ôm Cố Bình An lăn một vòng trên bãi cát, thân thể nằm sấp xuống hôn lên môi Cố Bình An.
Du khách trên hòn đảo đa số là tình nhân, số du khách thân mật trên bãi cát cũng không phải là ít, dường như không ai chú ý tới bọn họ, Cố Bình An đã sớm quen thuộc với Mục Lăng động một chút là hôn cô, lúc ở trong nước, hắn còn kiềm chế một chút.
Giờ thì bọn cô ra nước ngoài rồi, hắn bắt đầu không kiêng nể gì nữa.