Thím Lâm ở một bên nhìn không nhịn được nói, “Thiếu gia, đối với con gái phải dịu dàng một chút.”
Có thể đem người về nhà, thì quan hệ chắc cũng không tệ lắm nhỉ.
Mục Lăng nói, “Thím Lâm, bà đi ra ngoài trước.”
Cố Bình An uống vài ngụm nước, nằm nhoài bên cạnh bồn tắm, khặc đến kinh thiên động địa, làm sắc mặt căng đỏ, đầu óc choáng váng, Mục Lăng đứng ở bên cạnh bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống cô, “Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Thoải mái không?”
Cố Bình An ngẩng đầu thấy là Mục Lăng, trước tiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại một chút trên người mình chật vật, chỉ mặc một cái áo ngực, sợ đến hai tay ôm chặt, đôi mắt tràn đầy sương mù, như là tố cáo Mục Lăng rất lưu manh.
Mục Lăng giận dữ cười, lạnh lùng nhìn cô, “Bây giờ giả bộ thục nữ gì đây? Lúc em uống say, sao không nghĩ đến sự việc này?”
Cố Bình An oan ức khóc, lần đầu tiên trong đời cô gặp phải loại chuyện như này, sợ hãi, không biết nên làm như thế nào, nước ấm cũng không cách nào làm ấm lòng cô, hoàn toàn lạnh lẽo, ánh mắt Mục Lăng vừa hung ác lại vô tình, “Cố Bình An, em thật sự là bị mù, tình thế gì có lợi đối với em, em cũng không biết, nếu ngày hôm nay em và Mục Phàm xảy ra chuyện gì, em để mặt mũi của anh ở đâu? Em nghĩ biến thành****** còn muốn hỏi anh có cần đội nón xanh hay không sao.”
“Tôi cũng đâu cố ý.” Cố Bình An cãi lại, lại thấy mình thực sự không có cách nào cãi lại, bản thân cô không nên đi một mình đến quán bar, không nên uống say, không nên phô trương, ra việc bê bối như vậy, cô thật sự không có cách nào gặp người khác.
Mục Lăng chán ghét mà nhìn cô, “Em tắm cho sạch sẽ đi, thật bẩn.”
Là mọi người có thể nghe được, trong lời nói của Mục Lăng, Cố Bình An chỉ cảm thấy lúng túng, đặc biệt là chuyện này bị Mục Lăng biết, vô cùng lúng túng, Mục Lăng ra khỏi phòng tắm, trong chốc lát, thím Lâm đi vào, đem quần áo mới để ở một bên, “Thiếu phu nhân, trong nhà cũng không có quần áo của cô gái trẻ tuổi nào, đây là quần áo lúc còn trẻ của tôi, cô chịu khó mặc vào, đồ lót bên trong đều là đồ mới.”
“Cảm ơn.” Cố Bình An nghẹn ngào, thím Lâm đi ra ngoài, đóng cửa lại, Cố Bình An lau chùi nước mắt.
Không khóc, Cố Bình An, có cái gì đáng để khóc đâu, kiên cường một chút, không nên để cho người khác chê cười.
Đặc biệt là Mục Lăng, cô không muốn để cho Mục Lăng chê cười cô.
Cô cũng đánh người đàn ông kia một cách tàn nhẫn, dù sao cũng không tính là chịu thiệt, vết máu trên người, phần lớn đều là máu của Mục Phàm, Cố Bình An ghét chết đi được, xả nước, lại thay nước sạch, tắm mình sơ qua.
Quần áo 10 năm trước của thím Lâm, có chút cũ, nhưng cũng rất sạch sẽ, hương thơm trong lành, mặc lên người rất mộc mạc, cũng rất thoải mái, Cố Bình An lau khô tóc, phiền phiền nhiễu nhiễu (tiếng ma sát khi lau tóc) đi ra ngoài, Mục lăng đã sớm rửa mặt xong, tóc khô một nửa, mặc áo tắm ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, phòng khách dưới lầu, không có một bóng người, bác Lâm và thím Lâm cũng không thấy đâu, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng lật sách của Mục Lăng.
“Ngày hôm nay cảm ơn anh.” Cố Bình An ân oán rõ ràng, hôm nay thật sự muốn cảm ơn Mục Lăng, nếu không phải là hắn, chắc cô đã bị người khác làm nhục rồi, cái ơn này, cô sẽ nhớ mãi, nhưng sẽ không có thay đổi gì với Mục Lăng.
Người đàn ông này cứu cô, cũng là suy nghĩ cho mặt mũi của hắn mà thôi, cũng không phải vì Cố Bình An, mà là vì thân phận của Cố Bình An.
“Lại đây!” Mục Lăng lạnh lùng nói.
Cố Bình An nói, “Tôi nghĩ tôi nên về nhà, anh có thể cho người đưa tôi về nhà được không?”
Mặt mày Mục Lăng chìm xuống, “Anh nói, lại đây!”