Nếu nói là đẹp, Cố Bình An xác thực là đẹp, cũng coi như là kiểu hắn thích, hắn vẫn luôn thích người phụ nữ dịu dàng ngọt ngào, khí chất thanh tân, không ra vẻ mềm yếu, trên căn bản vừa nhìn chính là món của An Tiêu Dao. Từ kiểu tóc đến ăn mặc, đến giơ tay nhấc chân, đều vừa khớp với trái tim của An Tiêu Dao.
Nhưng Cố Bình An không đẹp đến mức sáng ngời trước mặt hắn.
Hắn đã gặp qua nhiều mỹ nữ, từ Trung Quốc đến phương Tây kiểu phụ nữ gì hắn cũng đã gặp qua, so với Cố Bình An đẹp cỡ nào cũng có, tại sao ánh mắt của hắn lại dừng ở trên người Cố Bình An? An Tiêu Dao hơi hơi nghi hoặc.
Cố Bình An buồn chán ngáp một cái, nghiêng đầu thì thấy An Tiêu Dao đang nhìn cô, kỳ thực, cô đã sớm biết An Tiêu Dao đang nhìn cô, chỉ là cô mặc kệ, xem người khác là không khí, lười để ý đến.
Huống hồ, người đàn ông này tướng thanh tú, khí chất nội liễm, ánh mắt thanh thấu, không hề giống đàn ông nhìn thấy mỹ nữ thì không chớp mắt, Cố Bình An cũng không tự luyến đến nỗi cảm thấy An Tiêu Dao là bởi vì cô đẹp mà nhìn cô mãi, dù sao cô cũng không ngu ngốc, trực giác có thể nhìn ra người đàn ông chắc chắn thuộc về tầng lớp trên cao.
"Tôi gần đây thật nổi tiếng, sắp thành người thành danh rồi." Cố Bình An tự giễu nói.
An Tiêu Dao khẽ mỉm cười, cử chỉ quân tử, "Xin lỗi, mạo phạm."
"Được anh đẹp trai nhìn không bị mạo phạm chút nào." Cố Bình An hiếm khi đùa giỡn với người lạ, "Nếu anh cảm thấy chúng ta có thể quen biết thì có thể mời tôi một ly nước."
"Em muốn uống gì?"
Cố Bình An cầm lấy ly sữa trên bàn uống một hớp, có chút chán, "Trà chanh."
An Tiêu Dao giúp cô gọi một ly trà chanh, không mời mà tới, chuyển tới ngồi cùng cô, chủ động vươn tay ra, "An Tiêu Dao."
"Cố Bình An."
Hai người nắm tay, lại buông ra, An Tiêu Dao kinh ngạc, "Em chính là Cố Bình An?"
"Tôi là Cố Bình An, tôi biết tôi nổi tiếng." Cố Bình An nở nụ cười, người mới về nước cũng biết cô, này đúng là người nổi tiếng a, ký tên không biết trị giá bao nhiêu tiền, thực sự là ngày chó.
"Tôi có nghe bạn nói qua." Mục Vân Sinh là anh em sống chết có nhau của hắn, Lục Trăn nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên sẽ nói đến chuyện đính hôn của Mục Lăng và Cố Bình An, thuận tiện tàn nhẫn mà cười nhạo một phen Cố Bình An cho Mục Lăng đội nón xanh, hắn cũng không để ý nghe, nhưng cũng lọt qua một bên tai, khắc sâu ấn tượng, không nghĩ tới cô gái trước mặt hắn lại là nữ hào kiệt trong miệng bọn họ dám cho Mục Lăng đội nón xanh.
Một chút cũng nhìn không ra, nhìn cô đơn thuần như vậy.
Hắn duyệt qua vô số người, cũng có một chút nhìn ra bản chất của Cố Bình An,
"Chắc chắn không phải nói chuyện tốt gì."
"Nha, không, hắn ca ngợi em."
"Vậy chắc là kẻ thù của Mục Lăng."
An Tiêu Dao cười to, cô bé này rất ngay thẳng, cũng rất hài hước, hắn rất thích.
"Anh cười lên..." Khá quen, Cố Bình An nhất thời lại không nghĩ ra quen ở chỗ nào, luôn cảm thấy hắn cười lên rất ưa nhìn, cả người làm cho người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp, "Anh là quan ngoại giao sao?"
"Em dường như đang trêu cười tôi." Ý cười của An Tiêu Dao không dừng được, quan ngoại giao, chức này quá cao, "Tôi cùng lắm là một phần tử khủng bố mà thôi."