Mục lục
Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Bình An nhìn hai tay anh cầm trà sữa, lại nhìn lại mâm đồ ăn của mình.

Im lặng cầm một xiên nướng đút cho anh ăn.

Mục đại rất thỏa mãn, "Đồ ăn mà bà xã đút cho, quả nhiên là khác hẳn."

Cố Bình An nghiêm mặt, thẫn thờ tiếp tục đút cho anh ăn, thật bội phục cái suy nghĩ đó!

Không phải chỉ là đút một miếng thịt thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu.

Lòng Mục Lăng vô cùng vui vẻ, còn lòng Cố Bình An thì âm thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt vẫn cười xán lạn như hoa.

"Có phải trong lòng em đang mắng anh đúng không?"

"Ông xã, thật oan uổng." Cố Bình An cười đến xán lạn, chỉ thiếu không ôm đùi tỏ lòng trung thành, "Ông xã, anh sao có thể trách oan một người thuần khiết như em vậy?"

"Thật giả tạo, kỹ năng diễn rất kém." Mục Lăng đưa ra lời bình.

Cố Bình An khiêm tốn thụ giáo, "Ông xã, anh nói sai rồi."

Mục Lăng, "......"

Anh phát hiện, hôm nay số lần mà Cố Bình An gọi anh là ông xã tăng vụt lên, kêu đến rất thuận miệng, này tuyệt đối là một chuyện tốt, anh một chút ý kiến cũng không có, thậm chí cảm thấy cách xưng hô rất bình thường này nghe vào tai lại rất dễ nghe.

Hai người một bên nói cười một bên chơi đùa, thịt nướng ăn cũng gần hết.

Đây tuyệt đối là quán thịt nướng ngon nhất mà Cố Bình An gặp qua, thịt vừa mềm vừa dai lại thơm, đặc biệt tươi ngon, tổng cộng ba miếng thịt heo, còn có màu vàng và màu đỏ ớt cay xen lẫn nhau, màu sắc tươi đẹp, Cố Bình An nhìn là thấy thèm, ăn xong đống thịt nướng này, bọn họ chắc chắn không ăn nổi bất cứ thứ gì nữa, hai người cầm trà sữa và thịt nướng, ngồi trên bãi cát ăn, đây đúng là trải nghiệm mới.

"No quá." Ăn xong một miếng thịt, Cố Bình An đã cảm thấy no căng, này thật sự quá no, Mục Lăng lại ăn rất ngon, hơn nữa thoáng cái đã ăn hết toàn bộ thịt nướng, Cố Bình An đưa thịt nướng của mình qua, "Em ăn hết nổi rồi, anh còn muốn ăn nữa không?"

Mục Lăng cũng ăn không nổi nữa, một miếng thịt này to gần bằng một miếng bò bít tết, dù cho là sức đàn ông ăn nhiều, nhưng vào buổi tối ăn nhiều như thế thực sự cũng ăn không nổi, nhưng vứt đi cũng tiếc.

"Em ăn đi." Mục Lăng một chút đồng cảm cũng không có.

"Vậy em sẽ vứt."

Một miếng thịt lớn như vậy, cô mới không cần ăn đâu.

Tuy rằng có hơi lãng phí, nhưng để bản thân ăn no căng, đó chắc chắn là đầu óc có bệnh.

Cố Bình An đăng ảnh mình vừa mới chụp được khoe với bạn bè, có sòng bạc, cũng có mâm thịt nướng rất lớn, còn kèm thêm một câu cảm xúc.

Thua 100 vạn dollar, ăn thịt nướng cho bình tĩnh.

Tin này vừa được đăng lên.

Có rất nhiều người bình luận.

Oa, 100 vạn dollar, đại gia.

Đại gia, cầu bao nuôi.

Sòng bạc này ở đâu vậy?

Đại gia, cầu bao nuôi.

Bình An, cậu có nhiều tiền quá.

Dựa vào đâu??? Thiên kim thị trưởng kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy? Trúng vé số ư?

Bạn phía trên, người ta là vị hôn thê của Mục Lăng, cậu có bị ngu không vậy.

Bình An, con còn chưa vào nhà người ta đâu, phá gia như thế có được hay không? Coi chừng bị trả hàng đấy.

Cố Bình An "......"

Này toàn là một đám bạn xấu và thân thích.

Ông ngoại vậy mà cũng xen vào trong đám bạn bè của cô, còn bình luận, nói cháu gái coi chừng bị trả hàng, như vậy được sao?

Lý Hoan Tình bình luận một câu: Buổi tối ăn nhiều như vậy, sợ là bị tăng cân rồi đấy.

Cố Bình An chột dạ sờ sờ cái eo nhỏ của mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có thịt mỡ, đúng là cảm động đến lệ rơi đầy mặt.

Từ lúc tới đảo nhỏ, cô vẫn luôn ăn ăn ăn, trở về nói không chừng thật sự sẽ béo.

Hoan Hoan, tuyệt giao đi.

Mỹ thực trước mặt, lại nói về cân nặng thích hợp sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK