Lý Hoan Tình ngây ngốc.
Thật sự ngây ngốc.
Im lặng chừng năm phút đồng hồ, cuối cùng Lý Hoan Tình cũng đã lấy lại được giọng nói cứng rắn của mình, "A Sinh, nếu vài năm trước, anh nói cho em biết sự thật này, em sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ, em chỉ có thể nói một câu xin lỗi. Em... Xin hãy tha thứ cho em vì đã không chung thủy với tình yêu này từ đó đến tận bây giờ được, anh đã không từ mà biệt, khiến cho em nghĩ anh bỏ rơi em, sau đó, Tần Mục theo đuổi em, em đã đồng ý. Em rất thích anh ấy, anh ấy cầu hôn, em cũng đã đồng ý rồi, hiện tại em cãi lời bà, bà rất không vui nhưng với tính cách của bà, chuyện kết hôn sẽ được hoàn tất, em gần như chắc chắn sẽ lấy Tần Mục."
Vết thương nghiêm trọng của Mục Vân Sinh chưa lành, thuốc gây mê hết tác dụng sau đó là từng đợt đau đớn thấu tim, hắn cũng cắn răng không uống thuốc giảm đau, cũng không thoa thuốc giảm đau, hắn vẫn luôn chịu đựng như vậy, nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau ở trong tim.
Đó là một loại nỗi đau, đau đớn hơn nỗi đau thể xác... Thật sự rất đau.
Hắn biết mình đã bỏ lỡ Lý Hoan Tình.
Năm đó nếu không có quá nhiều tham vọng, nếu không có quá nhiều mục tiêu, thì hắn đã đưa Lý Hoan Tình vào thế giới của mình có thể sẽ có một kết thúc khác, nhưng mà hắn của năm ấy khí phách rất hăng hái, chuyện tình cảm nữ nhi thường tình hắn xem nhẹ tựa như lông hồng.
Những cảm xúc nhiệt tình và mãnh liệt đó đã được hắn đưa đến góc sâu nhất của đáy lòng, hắn chỉ được phép gặm nhấm và tưởng niệm về nó một mình trong đêm khuya, những cảm xúc của năm đó giống như một vò rượu vang mới ủ, qua thời gian dần dần lắng đọng tạo thành một loại rượu vang thượng hạng, êm dịu mà say lòng người, đấy là điều bất ngờ đối với hắn. Lần đầu tiên, hắn bị một cô gái cám dỗ, nhưng hắn không thể cho cô gái ấy bất cứ điều gì, mỗi ngày khi hắn mở mắt ra thì chính là chiến tranh khói lửa, thuốc súng, chưa biết chừng khi ra đường, bất thình lình sẽ có tay súng bắn tỉa đang mai phục ở đâu đó, một thế giới như vậy, hắn không dám để Lý Hoan Tình tham gia.
Bây giờ... tâm trạng đã khác.
Hắn cũng đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ Lý Hoan Tình, có thể bảo vệ cô chu toàn, phần tình cảm này ngày càng sâu sắc khiến hắn luyến tiếc không muốn buông tay.
Không thể buông tay.
Không thể buông tay, cũng trốn không thoát, suy cho cùng, hắn tự vây nhốt mình.
"A Sinh, em xin lỗi." Trong lòng Lý Hoan Tình rất khó chịu, không phải là cô chưa từ chối sự theo đuổi của người khác bao giờ, mọi lần cô có thể thản nhiên nói với người đàn ông theo đuổi cô là cô đã có người yêu, anh ấy rất tốt, tình cảm rất sâu đậm.
Tuy nhiên, cô nhìn Mục Vân Sinh, lời xin lỗi gần như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Sắc mặt của Mục Vân Sinh trắng bệch, đôi mắt đằng sau thấu kính chìm xuống như nước, không có một chút dao động, Lý Hoan Tình không thể nhìn ra cảm xúc của hắn, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối dưới mắt và sắc mặt nhợt nhạt.
A Sinh mà cô biết, ngay cả khi nó là khó khăn nhất và đáng xấu hổ nhất, cũng không có khí tức tĩnh mịch như vậy.
"Đó là lỗi của anh." Mục Vân Sinh ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn dao động một chút, "Nó không liên quan gì đến em, phần tình cảm này là do năm đó anh quá tự cao, cho nên đã bỏ lỡ một viên ngọc vô giá."
"A Sinh, đừng nói vậy."
Mục Vân Sinh thầm nghĩ, Lý Hoan Tình, tôi, Mục Vân Sinh, đã phạm sai lầm và thừa nhận nó, nhưng không bao giờ hối hận, ngoài việc đâm lao phải theo lao, tôi có thể biến sai thành đúng.