Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1054

Nhưng mặc dù cô ta có che đậy thế nào đi nữa, thái độ bất thường vừa nãy của cô †a cũng vẫn bị mấy người Trình Mình Viễn nhìn thấy rõ ràng.

Bạch Dương nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.

Cố Mạn Tình và Trần Tú Chi vẫn còn đang tiếp tục tranh cãi, mấy anh cảnh sát nghe đến muốn nổ đầu.

“Được rồi, tất cả yên lặng!” Đội trưởng cảnh sát nóng nảy đập bàn, ra ý bảo hai người ngừng cãi cọ.

Hai người đều im lặng.

Lúc này Bạch Dương bỗng nói: “Lý Chiêu Đệ, đến bây giờ mà cô vẫn giảo biện, mà còn giảo biện bình tĩnh như vậy, thực sự khiến tôi khâm phục”

Nghe thấy ba chữ Lý Chiêu Đệ, đáy mặt Cố Mạn Tình lóe lên tia u ám.

Đã từ lâu cô ta không nghe người khác gọi cô ta bằng cái tên này, với cô ta, ngoài việc nghe có vẻ nhà quê ra, quan trọng hơn là cái tên này nhắc nhở cô ta mọi lúc mọi nơi, cô ta có một xuất thân đáng xấu hổ.

Cho nên cô ta vẫn đang quên tất cả quá khứ, kể cả cái tên này, nhưng bây giờ Bạch Dương lại nhắc đến cái tên này khiến cô ta bỗng chốc cảm thấy như về quá khứ không muốn nhớ lại.

Thở sâu, Cố Mạn Tình áp chế sự ác độc trong lòng, vẻ mặt ngạc nhiên khổ sở nói: “Cô Bạch, ngài có ý gì? Ngài tin tưởng em ấy, cho rằng tôi thật sự đánh úp ngài sao?”

Bạch Dương từ chối cho ý kiến.

Cố Mạn Tình vội vàng lắc đầu: “Tôi không có mà, cô Bạch, tôi là người của cô và anh Trình, sao tôi có thể đánh úp ngài được chứ? Thật là vô lý, cô Bạch, cô tin tôi đi. Anh Trình, ngài cũng phải tin tôi. Tôi thật sự không làm vậy.”

Trình Minh Viễn lạnh lùng a một tiếng, không thèm để ý đến cô ta.

Thấy thái độ của anh ta như vậy, trong lòng Cố Mạn Tình lộp bộp một tiếng, càng trở nên hoảng sợ hơn.

“Anh Trình… Cố Mạn Tình há miệng thở dốc, thấp giọng gọi tên Trình Minh Viễn một tiếng.

Trong mắt cô ta thì anh Trình không chán ghét cô ta, thậm chí anh ta còn lười để ý đến cô ta.

So với việc bị anh ta chán ghét thì chuyện này càng khiến cô ta phải sợ hãi hơn.

Anh ta chán ghét cô ta, ít nhất cũng đã chứng minh rằng anh ta còn bằng lòng liếc nhìn cô ta một cái.

Nhưng anh ta mặc kệ cô ta thì rõ ràng là ngay cả liếc một cái anh ta cũng không muốn.

Giờ khắc này, Cố Mạn Tình bắt đầu hối hận, hối hận bản thân mình làm việc không cẩn thận. Vì sao lúc gặp Trần Tú Chỉ lại không đeo khẩu trang vào đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nếu vậy thì cho dù Trần Tú Chi có khai ra cô ta thì cô ta cũng sẽ không bị tra được, anh Trình cũng sẽ không chán ghét cô ta, sẽ không làm lơ cô ta.

Hai tay Cố Mạn Tình siết chặt lại, vô cùng tức giận nghĩ.

Bạch Dương lại mở miệng: “Không, chuyện này tôi vô cùng chắc chắn là do cô làm, thế nên tôi không thể tin cô được. Cô có biết chúng tôi đã tra ra cô bằng cách nào không? Căn cứ vào lời miêu tả của Trần Tú Chi vê khuôn mặt của cô, chúng tôi đã mời họa sĩ đến vẽ lại cô, sau đó để Trần Tú Chi xem. Cứ như vậy liền có thể hoàn toàn chắc chắn rằng hung thủ chính là cô.”

Cố Mạn Tình mở to hai mắt.

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra còn có cách tra án như thết Quả nhiên, thứ mà cô ta cần phải học còn rất nhiều!

“Cô Bạch, cho dù là thế thì mấy cái thứ như tranh vẽ này kia…”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK