Tiếng giày cao gót vang dội trên nền gạch, bóng dáng mảnh khảnh của Bạch Dương nhanh chóng biến mất ở ngoài phòng.
Tổng giám đốc Nhạc thấy Bạch Dương rời khỏi cũng không quan tâm, ông ta vừa ra bài vừa mời mọc Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, 7 giờ tối mai có tiệc rượu, cậu có thời gian tới đó nếm thử rượu ngon không?”
“Tối mai tôi bận.” Phó Kình Hiên dửng dưng nói, anh bốc bài xong nhưng không xem, đứng dậy.
Anh quét mắt nhìn mấy người ngồi quanh bàn, ánh mắt vô cùng sắc bén, giọng nói nặng nề: “Vợ trước của tôi, dù có chơi mạt chược kém tới đâu cũng không phải loại ai cũng có thể bắt nạt.
Tổng giám đốc Nhạc, ông nói đúng không?”
“Đúng đúng…” Tổng giám đốc Nhạc miễn cưỡng mỉm cười: “Tổng giám đốc Phó hiểu lầm rồi, bọn tôi không bắt nạt cô Bạch.”
“Tôi không có hứng thú với việc xây dựng khu nghỉ dưỡng ở phía bắc mà tổng giám đốc Nhạc nói.” Phó Kình Hiên ném quân bài lên bàn, thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Nhạc tìm kiếm đối tác đầu tư khác đi.”
Anh nói xong thì cầm theo áo khoác, sải bước rời khỏi.
Tổng giám đốc Lương nhìn quân bài anh vừa đánh ra, thấy mà hãi hùng: “Bài của Bạch Dương nát như vậy, sau khi tổng giám đốc Phó chơi thay lại có thể tự bốc được một loạt bài cùng màu…”
Mà tổng giám đốc Nhạc thì như bị rút mất hồn, ngồi tê liệt trên ghế: “Không phải bọn họ ly dị rồi sao?”
Đúng vậy.
Bọn họ tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp.
Người ngoài đều biết cuộc hôn nhân của Phó Kình Hiên và Bạch Dương đã đổ vỡ.
Nhưng vừa nãy ai cũng nhìn ra, anh đang bảo vệ cho cô vợ cũ này.
Sau khi Bạch Dương rời khỏi phòng, bên ngoài vẫn còn đang mưa.
Cô đi đến trước quầy lễ tân mượn một cái ô.
Bên ngoài không chỉ mưa to mà còn lạnh, Bạch Dương bị gió lạnh thổi ho càng mạnh hơn.
Cô đến trước xe chuẩn bị mở cửa xe ra thì bị người khác nắm chặt cổ tay.
Cảm nhận được bàn tay lạnh băng của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt của Phó Kình Hiên tối sầm lại: “Cô thế này không thể lái xe, tôi đưa cô về.”
“Tổng giám đốc Phó, buông tay.” Bạch Dương dùng sức rút tay ra, lạnh lùng nói: “Dù tôi không thể lái xe cũng có thể gọi người lái thay, không phiền anh nhọc lòng!”
Bạch Dương của trước đây dịu dàng hiền lành, không nói chuyện kiểu này.
Bây giờ câu nào câu đó đều “tổng giám đốc Phó”, cả người còn mang theo gai nhọn.
“Bạch Dương, chúng ta chỉ ly dị thôi, tôi không phải kẻ thù của cô.” Phó Kình Hiên kiên nhẫn nói với cô: “Nếu cô cần gì có thể nói với tôi, không cần để bản thân phải chịu ủy khuất tới đây chơi mạt chược cùng đám người tổng giám đốc Lương.”
Bạch Dương bĩu môi, cười lạnh: “So với ủy khuất phải chịu trong hôn nhân trước đây thì những thứ hôm nay chưa tính là gì.”
Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Cô mặc kệ Phó Kình Hiên, lấy điện thoại ra nhìn, thấy là Lục Khởi gọi thì nhanh chóng chọn nghe: “Alo, anh xử lý xong chuyện ở công ty chưa?”
“Còn chưa xong.
Anh đang đi công tác ở Giang Nam, thứ tư tuần sau mới về được.”
“Ừm, không sao, anh cứ lo việc của anh đi.” Bạch Dương nói, sau đó lại cúi đầu ho nhẹ: “Ngày mai Chúng Tư sẽ ký hợp đồng với chúng ta.”
“Không phải anh đã nói chờ anh về xử lý sao? Có phải bọn họ bắt nạt em không?”.
Danh Sách Chương: