Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng hai người chẳng thèm để ý, ngồi xuống bên đường dùng quạt tay cho đỡ nóng.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương.

Hình như cô đi mệt rồi, một tay còn vỗ vỗ vào đùi non.

Trần Thi Hàm ngồi bên cạnh, đưa nước cho cô.

Sau khi cô nhận lấy, cười rạng rỡ xán lạn với Trần Thi Hàm.

Lại so sánh với lúc nãy mình đưa nước cho cô, dáng vẻ lạnh lùng của cô đó, ánh mắt Phó Kình Hiên tối lại, trong lòng hơi phiền muộn, đến biểu cảm trên gương mặt cũng trầm xuống, sau đó cõng Cố Tử Yên đi về phía trước.

Trần Thi Hàm nhìn bóng lưng của họ, nghiêng đầu nghi hoặc: “Kỳ lạ, Tổng giám đốc Phó tức giận gì thế, ai chọc giận anh ta rồi?”
“Ai biết được.” Bạch Dương uống một ngụm nước, cũng nhìn về phía trước, thờ ơ trả lời.


Dường như cảm nhận được họ đang nhìn, Cố Tử Yên quay đầu lại, cười đắc ý với Bạch Dương, sau đó nắm chặt lấy cổ của người đàn ông, tuyên bố chủ quyền của mình.

Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, Trần Thi Hàm đã tức đến bật cười: “Sếp Bạch, người phụ nữ đó khiêu chiến cô kìa, cô đã không yêu Tổng giám đốc Phó nữa, cô ta còn làm như vậy, là cảm thấy cô sẽ đố kỵ với cô ta sao?”
Bạch Dương uống nước, mỉm cười: “Tôi cũng không biết cô ta lấy đâu ra cảm giác vượt trội, cho rằng tôi vẫn còn yêu Phó Kình Hiên, vẫn sẽ đố kỵ, được rồi, đừng nói những người không liên quan này nữa, chúng ta tiếp tục đi đi, chắc đám Lục Khởi cũng đến đỉnh núi rồi.”
“Ừm.” Trần Thi Hàm đậy nắp chai nước lại, đứng dậy, lại đeo balo lên.

Bạch Dương cũng như vậy.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, giữ khoảng cách vừa đủ với Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.

Khoảng chừng một tiếng sau, đã đến đỉnh núi.

Lục Khởi nhìn thấy Bạch Dương, mắt sáng lên: “Cục cưng!”
Anh ta chạy bước nhỏ qua, đỡ chiếc balo trên người Bạch Dương.


Còn về Trần Thi Hàm, anh ta cố tình làm ngơ.

Trần Thi Hàm cũng không cần anh ta cầm túi, lườm một cái đi vào trong lều.

Bạch Dương cả người toàn mồ hôi, nhìn Lục Khởi: “Các anh đến đây bao lâu rồi?”
“Cũng chưa lâu lắm, khoảng nửa tiếng.” Lục Khởi lấy khăn tay ra, đau lòng lau mồ hôi cho cô.

Bạch Dương nheo mắt: “Nửa tiếng đồng hồ? Em còn tưởng các anh đến từ lâu rồi chứ.”
“À…” Lục Khởi cười hơi ngượng ngùng: “Vốn đúng là có thể lên đỉnh núi từ sớm, đều là lỗi của tên Phó Kình Duy đó, chạy sai đường, thế nên mới…”
“Cái gì mà đều là lỗi của tôi, rõ ràng là anh chạy không bằng tôi nên giở trò, chỉ sai đường cho tôi.” Phó Kình Duy đi qua, nghe thấy Lục Khởi nói xấu mình, tức giận phản bác.

Lục Khởi đắc ý hừ một tiếng: “Cho dù tôi cố tình chỉ sai đường cho cậu, nhưng cậu vẫn đi đấy thôi, ngu thế không biết.”
“Anh…” Phó Kình Duy tức đến siết chăt nấm đấm.

Bạch Dương đỡ trán: “Hai người đủ rồi đấy, đừng cãi nữa, khiến tôi đau đầu.”
“Vậy cục cưng, anh mát xa cho em, mát xa thì sẽ không đau nữa.” Lục Khởi nói, đi ra đằng sau cô, giúp cô day huyệt thái dương.

Phó Kình Duy thấy vậy, nhỏ giọng làu bàu: “Đồ đầy tớ.”
Lục Khởi nghe thấy, cũng đồng thời nói nhỏ: “Có vài người còn không làm được đầy tớ cơ.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK