Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Tử Yên lắc đầu, giơ tay day huyệt thái dương: “Không nhớ, em không có ấn tượng gì cả.”
Phó Kình Hiên cụp mắt khiến người khác không nhìn thấy ánh mắt anh.

Một lúc sau anh lại hỏi: “Vậy em còn nhớ chuyện trước khi em ngất không?”
Cố Tử Yên nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau lại lắc đầu: “Em cũng không nhớ nữa, em chỉ nhớ sáng nay chúng ta đã làm lành thôi, sau đó em không còn nhớ gì nữa.

Kình Hiên, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Cô ta hoảng sợ nhìn anh: “Sao em lại mất một phần trí nhớ vậy? Có phải em bị bệnh nan y gì đó không?”
Phó Kình Hiên không nói gì, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt sâu thẳm, như đang muốn nhìn thấu cô ta, xem những gì cô ta đang nói là thật hay giả.

“Kình Hiên?” Cố Tử Yên cố gắng kìm nén sự thấp thỏm trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

Yết hầu Phó Kình Hiên khẽ chuyển động, giọng anh không nghe ra vui buồn tức giận: “Em thật sự không nhớ gì sao?”
Lần này Cố Tử Yên còn chưa lên tiếng, Lâm Diệc Hàng ở bên cạnh đã đáp: “Cô ấy thật sự không nhớ.”
Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi.

Anh có thể nghi ngờ lời Cố Tử Yên, nhưng lời của Lâm Diệc Hàng thì anh tin.


Lâm Diệc Hàng không chỉ là bạn anh mà còn là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng, anh ta không thể nói dối.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Sao Tử Yên lại mất trí nhớ?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Lâm Diệc Hàng.

Cố Tử Yên cũng rất muốn biết nên nhìn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng lấy tay từ trong túi áo blouse ra, gãi sau đầu: “Chuyện này thì… chúng ta ra ngoài nói đi.”
“Tôi không được biết sao?” Cố Tử Yên không vui bĩu môi.

Lâm Diệc Hàng cười với cô ta: “Cô không biết thì tốt hơn, đi thôi Kình Hiên, chúng ta ra ngoài nói.”
Phó Kình Hiên do dự hai giây, gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài.

Lâm Diệc Hàng đi phía sau.

Lúc ra khỏi cửa, anh ta đột nhiên quay đầu, nháy mắt với Cố Tử Yên.


Cố Tử Yên cong môi cười, gật đầu.

Sau khi nhận được phản hồi, Lâm Diệc Hàng quay đầu đóng cửa lại.

“Nói đi, có chuyện gì?” Phó Kình Hiên dừng bước, trầm giọng hỏi.

Lâm Diệc Hàng lấy bao thuốc lá từ trong túi áo ra, đưa cho anh: “Hút không?”
Phó Kình Hiên thậm chí còn không thèm nhìn.

Lâm Diệc Hàng biết anh không hút nên cất đi, hút một mình: “Tử Yên bị bệnh tâm thần phân liệt.”
“Cái gì?” Đồng tử của Phó Kình Hiên co rút.

Lâm Diệc Hàng búng nhẹ tàn thuốc: “Nói chính xác hơn thì cô ấy không chỉ bị tâm thần phân liệt, mà là nhân cách phân liệt.

Cô ấy có một nhân cách đen tối, đúng như tên gọi, nhân cách này sẽ làm chuyện xấu.”
Phó Kình Hiên siết chặt tay: “Sao cô ấy lại bị nhân cách phân liệt chứ?”
Lâm Diệc Hàng nhả khói: “Nhân cách phân liệt là do bị kích thích tột độ mà sinh ra.

Trước đây Tử Yên không có, sau khi tỉnh lại mới có.

Cậu còn nhớ không? Sau khi Tử Yên tỉnh lại biết cậu kết hôn, suýt nữa đã thành người thực vật trở lại, vậy nên tôi đoán nhân cách này sinh ra từ lúc đó.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK