Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1216

Trợ lý Trương hổ thẹn lắc đầu: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, đã để anh ta chạy mất rồi.

Trực thăng của Diệp Chí làm thủ tục xin đường bay ra vào Hải Thành từ trước, mà trực thăng của chúng ta xuất phát bất ngờ †ừ sân thượng tập đoàn, vẫn chưa kịp làm †hủ tục xin đường bay ra khỏi không phận Hải Thành nên chỉ có thể trơ mắt nhìn trực thăng của Diệp Chí rời khỏi Hải Thành thôi.”

Máy bay không phải ô tô, ô tô chỉ cần không ra nước ngoài thì có thể lái đi khắp mọi nơi trên cả nước.

Nhưng máy bay thì không. Máy bay muốn ra vào một thành phố, một tỉnh nào đó thì đều phải làm thủ tục xin đường bay và xin giấy phép ra vào, nếu không thì sẽ không thể bay ra khỏi Hải Thành, nếu còn cố tình bay ra thì sẽ bị quân đội bắn rơi.

Đương nhiên Phó Kình Hiên cũng biết điều này, nên anh không có ý trách trợ lý Trương.

Anh chỉ mím chặt đôi môi mỏng, trâm giọng hỏi: “Vậy là bây giờ đã mất dấu Diệp Chí rồi đúng không?”

“Vâng.” Trợ lý Trương trả lời: “Mấy ngày nay tôi tìm kiếm Diệp Chí suốt, cũng đã phái người tới thủ đô, cũng hỏi quân đội ở thủ đô rồi, hình như máy bay của Diệp Chí không bay vào không phận thủ đô. Cho nên tôi đoán, sau khi ra khỏi Hải Thành, anh ta đã bay theo hướng khác, nhưng trước mắt vẫn chưa biết cụ thể là bay đi đâu.

“Cậu không nhờ quân đội thủ đô liên hệ với không quân những tỉnh khác sao? Có máy bay từ bên ngoài bay vào tỉnh thành của mình, không quân ở đó sẽ phải giám sát ngay lập tức.” Phó Kình Hiên nhíu chặt mày, hỏi.

Trợ lý Trương đẩy mắt kính: “Đương nhiên là có, nhờ mối quan hệ của ông chủ nên khi tôi đưa ra yêu cầu này, quân đội thủ đô đồng ý ngay. Họ lập tức liên hệ với không quân những tỉnh thành khác, nhưng câu trả lời của không quân những tỉnh thành đó đều giống nhau. Họ không thấy máy bay của Diệp Chí tiến vào không phận mà tỉnh thành họ đóng quân, cũng có nghĩa là máy bay của Diệp Chí đã biến mất.”

“Biến mất?” Phó Kình Hiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói: ‘Đây đâu phải chuyện ma quái. Một chiếc máy bay sao lại đột nhiên biến mất được? Tôi nghĩ có thể là Diệp Chí vừa ra khỏi Hải Thành không lâu thì đã nhảy dù bỏ máy bay rồi, chỉ có như thế thì máy bay của anh ta mới không bị giám sát.”

“Nếu thật sự như thế, vậy muốn tìm được Diệp Chí lại càng khó hơn.” Vẻ mặt trợ lý Trương nghiêm túc: “Sợ là sau khi nhảy dù xuống, anh ta đã đổi phương tiện giao thông khác ngay rồi. Biết đâu bây giờ anh †a đã chạy ra nước ngoài rồi cũng nên.”

Xác suất Diệp Chí ở lại trong nước rất thấp.

Bởi vì Diệp Chí đẩy cô Bạch xuống vách núi, tổng giám đốc Phó cũng nhảy xuống theo.

Diệp Chí biết dù tổng giám đốc Phó sống hay chết, nhà họ Phó cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, vậy nên chắc chắn anh ta sẽ không ở lại trong nước, ở lại trong nước chỉ còn một con đường chết.

“Liên lạc với tất cả công ty hàng không, điều tra tình hình xuất nhập cảnh ở các sân bay lớn trên cả nước.” Phó Kình Hiên lạnh lùng ra lệnh.

Trợ lý Trương thẳng lưng: “Được, tôi sẽ đi làm ngay!”

Nói xong anh ta liền xoay người đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, anh ta liền nhìn thấy Bạch Dương đang giơ tay định gõ cửa phòng bệnh.

Bạch Dương cũng không ngờ rằng mình còn chưa kịp gõ mà cửa đã mở, cô vội thả †ay xuống, gật đầu chào hỏi trợ lý Trương: “Trợ lý Trương.”

Trợ lý Trương nhìn cô, bình thản nói: “Cô Bạch tới thăm tổng giám đốc Phó à?”

“Ừ” Bạch Dương biết không phải trợ lý Trương ở đây đợi mình, cô cũng không nói nhiều, trực tiếp gật đầu đáp.

Trợ lý Trương nghiêng người để cô vào: “Cô vào đi, tổng giám đốc Phó đã tỉnh rồi.”

“Phó Kình Hiên tỉnh rồi ư?” Bạch Dương kinh ngạc trợn tròn mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK