Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1267

“Sao anh biết?” Bạch Dương ngạc nhiên.

Phó Kình Hiên đứng trên ban công của phòng bệnh: “Tôi nhìn thấy.”

Ở chỗ anh đứng đúng lúc có thể nhìn ra đường cái.

Bạch Dương gật đầu: “Thì ra là vậy. Phải, tôi đã gặp cô ta. Cô ta đã được thả rồi, cũng không biết tới bệnh viện để làm gì nữa, tôi cũng chẳng hỏi.”

“Chắc cô ta tới lấy thuốc cho Cố Việt Bân.”

Phó Kình Hiên rút bàn tay đặt trên lan can Mi Cố Việt Bân bị suy thận, cần phải liên tục uống thuốc để thuyên giảm.

Cho nên, sau này người nhà họ Cố sẽ thường đến bệnh viện lấy thuốc.

“Vậy cô ta cũng khá hiếu thảo đấy.’ Bạch Dương nhìn bên ngoài cửa sổ xe, hờ hững nói.

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Bây giờ nhà họ Cố đều dựa cả vào Cố Việt Bân chèo chống. Một khi ông ta gục ngã, ngày tháng tốt đẹp của cô ta cũng kết thúc. Cho nên, cô ta là người mong mỏi Cố Việt Bân sống lâu nhất, dĩ nhiên phải hiếu thảo rồi.”

“Anh nói cũng phải.” Bạch Dương gật đầu.

“Đúng rồi, hai người đã nói gì với nhau thế?” Phó Kình Hiên khế nheo mắt hỏi: “Cô †a có bắt nạt em không?”

Tuy đứng trên ban công có thể nhìn thấy Tình hình bên dưới, nhưng dù sao khoảng cách cũng hơi xa, cho nên anh cũng không thấy rõ Cố Mạn Tình có ra tay với Bạch Dương hay không.

“Không có.’ Bạch Dương nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi là người dễ bị bắt nạt như vậy à, trước kia cô ta ra tay với tôi là do lúc đó tôi không đề phòng, cho nên mới để cô ta may mắn được lợi. Bây giờ tôi đề phòng cô †a mọi lúc mọi nơi, cô ta muốn bắt nạt tôi là chuyện không thể nào.”

Phó Kình Hiên nghe thấy cô không bị bắt nạt, lập tức cảm thấy yên tâm: “Vậy là tốt rồi.

“Phó tổng, anh gọi điện thoại tới đây là để hỏi cái này hả?” Bạch Dương chớp chớp mắt.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Lo lắng em bị bắt nạt.

Không hiểu sao, trong lòng Bạch Dương lại cảm thấy vui vẻ, đôi môi đỏ không nhịn được mà cong lên thành một đường cong nhỏ, giọng nói mềm mại hơn rất nhiều: “Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đâu.”

“Ừ”” Phó Kình Hiên đáp lời.

Sau đó, hai người không ai nói thêm gì nữa, cuộc trò chuyện rơi vào im lặng.

Bạch Dương phát hiện kể từ sau khi ngã xuống sườn núi cùng với Phó Kình Hiên, hình thức ở chung của bọn họ lại trở nên cực kỳ lúng túng.

Nói như thế nào đây nhỉ, đầu tiên là thái độ của cô đối với Phó Kình Hiên không còn lạnh lùng giống như trước kia, cũng không thể thờ ơ như trước kia được, cho nên lúc bọn họ ở cạnh nhau cứ luôn cảm thấy kỳ quái.

Giống như là bây giờ, sau khi nói chuyện điện thoại với anh xong thì cũng không biết nói cái gì, liền bắt đầu trầm mặc.

Nếu như là trước kia, cô sẽ không chào hỏi mà trực tiếp cúp điện thoại, cũng không sợ đắc tội anh, mà bây giờ thì không được, bởi vì anh là người đã cứu cô, cô nợ ân tình của người khác.

Cho nên, dù có muốn tắt điện thoại thì cũng phải chào một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK