Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 731

“Đừng có ấp a ấp úng, nói sự thật!” Phó Kình Hiên nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng.

Bạch Dương liếc anh một cái.

Cô đã nói rồi, đây là chuyện của cô, không cần anh quan tâm.

Kết quả anh giống như không nghe thấy, còn giúp cô thúc giục tội phạm!

Lương Triết cũng lạnh lùng nhìn Phó Kình Hiên một cái, mím môi không nói gì.

Chỉ có bản thân cậu ta mới biết, ngay tại thời điểm này cậu ta đang đè nén điều gì.

Trong mấy người ở đây, người mà Mạnh San sợ nhất chính là Phó Kình Hiên.

Nghe Phó Kình Hiên nói, cơ thể cô ta co rúm lại một chút, không dám không làm theo, chỉ có thể hoàn toàn thành thật trả lời: “Tôi… tôi chỉ là muốn dọa cô một chút.”

“Dọa tôi một chút?” Bạch Dương đương nhiên có chút không tin: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

Mạnh San liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạch Dương nhìn chằm chằm cô ta một lát, cuối cùng cũng khẳng định cô ta quả thật không nói dối, sắc mặt không khỏi trầm xuống:”Tại sao lại phải làm như vậy, gần đây tôi đâu có đắc tội với cô đâu?”

“Cô có!” Mạnh San gống như bị kích thích, chợt ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt căm tức nhìn Bạch Dương: “Tiệc rượu lần trước cô làm cho tôi mất mặt như vậy, cho nên tôi mới làm như vậy, đòi lại công bằng cho bản thân!”

“Công bằng?” Giọng nói Phó Kình Hiên lạnh lùng, cứng rắn cất lên: “Cô mất mặt là do chính bản thân cô không có đầu óc, không phải vì Tử Yên ra mặt mới mất mặt sao, không có liên quan gì đến Bạch Dương, cho nên cô có tư cách gì mà đòi lại công bằng!”

Ánh mắt Bạch Dương có chút tế nhị nhìn anh.

Anh nói giúp cô quả thật là hiếm lạ.

Ngược lại còn làm cho cô có chút không quen!

Mà Lương Triết lại cúi đầu không lên tiếng, khiến cho người khác nhìn không rõ biểu cảm của cậu ta.

“Tổng giám đốc Phó, anh nói giúp Bạch Dương sao?” Mạnh San không thể tin nhìn Phó Kình Hiên, lúc này không có cách gì tiêu hóa được việc anh vậy mà lại giúp Bạch Dương, chứ không giúp Tử Yên.

“Cô ấy là người tôi yêu, đương nhiên tôi phải giúp cô ấy!” Ánh mắt Phó Kình Hiên tràn đầy tình cảm nhìn Bạch Dương, trả lời Mạnh San.

Bạch Dương không ngờ tới anh vậy mà lại bày tỏ với cô trước mặt mọi người. Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng né tránh ánh mắt của anh, không để ý tới.

Nắm tay Lương Triết càng nắm chặt hơn, luồng tàn bạo trong lòng muốn phá hủy hết tất cả một thứ cũng ngày càng nồng đậm thêm.

Mạnh San lập tức choáng váng: “Yêu…

yêu Bạch Dương sao?”

Cô ta chỉ chỉ Phó Kình Hiên rồi lại chỉ chỉ Bạch Dương, cuối cùng lớn tiếng hỏi: “Vậy Tử Yên phải làm sao?”

“Đây là chuyện của tôi, không đến lượt cô xen vào!” Vẻ mặt Phó Kình Hiên u ám.

Mạnh San rụt cổ một cái, giọng nói cũng không còn hùng hồn như vừa nãy nữa, mà trở nên nhẹ bãng: “Tôi… chỉ vì tôi quan tâm Tử Yên mà thôi.”

“Được rồi!” Bạch Dương xoa xoa trán, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Thay vì quan tâm người khác, cô vẫn nên quan tâm bản thân mình trước tiên thì hơn, xem thử có bị tạm giam hay không!”

“Tạm giam sao?” Sắc mặt Mạnh San thay đổi: “Tại sao tôi phải bị tạm giam? Tôi đã tới cục cảnh sát rồi mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK