Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1268

Nghĩ đến đây, Bạch Dương hít vào một hơi, †ay nắm chặt điện thoại, nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Phó tổng, tôi sắp đến rồi, cúp máy trước nha.”

Thật sự không biết phải nói gì, cũng không thể cứ im lặng mãi như vậy.

Biện pháp tốt nhất để giải quyết bầu không khí xấu hổ ấy chính là nói lời tạm biệt.

Phó Kình Hiên cũng biết chuyện này, đôi môi mỏng mấp máy, âm thanh có vẻ khàn khàn: “Được.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Bạch Dương đặt điện thoại di động xuống, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng mấy chốc đã đến vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương trả tiền bước xuống xe, kéo cái vali đi vào khu chung cư, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi một lúc.

Kết quả là cô vừa mới để vali xuống thì chuông cửa liền vang lên.

“Ai vậy?” Bạch Dương nhíu chặt đôi mi thanh tú, sau đó tay chống vào tay vịn của ghế sofa, bước về phía cửa, mở cửa ra.

Ngoài cửa là Trình Minh Viễn, anh ta đang đứng ở đó, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc, bộ dạng như mệt thở không ra hơi.

Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh…

chạy lên đây bằng cầu thang hả?”

Chống eo lắc lắc đầu, miệng hết đóng rồi lại mở, dường như là muốn nói cái gì đó.

Nhưng bởi vì quá mệt cho nên căn bản không có cách nào sắp xếp lại từ ngữ, một câu cũng không nói nên lời, gấp đến dậm chân.

Bạch Dương thấy anh ta như vậy mà muốn dở khóc dở cười, xoa xoa tay: “Được rồi được rồi, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau.”

Trình Minh Viễn nhìn cô, liên tục gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, hít thở sâu.

Một lúc sau, rốt cuộc anh ta cũng đã bình Tĩnh rồi, nhịp thở cũng đã ổn định, lúc này mới đứng thẳng người, sau đó vội vàng hỏi: “Bạch Dương, cô không sao đó chứ?”

“Hả?” Bạch Dương nghiêng đầu: “Tôi có thể có chuyện gì được chứ, anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Không phải, tại tôi nghe nói cô và Kình Hiên bị rơi xuống vực” Trình Minh Viễn nói, mắt lại nhìn từ trên xuống dưới quan sát cô, muốn xem xem cô có bị thương chỗ nào không.

Lúc này, Bạch Dương mới hiểu được anh ta hỏi cô có sao không là đang chỉ cái gì, cô nhẹ lắc đầu: “Tôi không sao đâu, nhưng mà anh nghe ai nói tôi với Phó Kình Hiên bị rơi xuống vực vậy?”

Lục Khởi và trợ lý Trương đã phong tỏa tin tức chuyện cô và Phó Kình Hiên bị ngã xuống sườn núi từ trước rồi, không bị truyền ra ngoài, cho nên sao Trình Minh Viễn lại biết được “Tôi mới trở về từ thủ đô, có vài việc cần phải đi tìm Kình Hiên, sau khi liên lạc với Kình Hiên thì mới biết cô và cậu ấy xảy ra chuyện như vậy. Sau đó, tôi liền vội vàng chạy đến đây thăm cô.” Trình Minh Viễn đưa tay lau mồ hôi ở trên trán.

Bạch Dương giật mình: “Hóa ra là anh ấy nói cho anh biết.”

Trình Minh Viễn gật đầu: “Bạch Dương chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy, sao cô và Phó Kình Hiên lại bị ngã xuống núi?”

Vài ngày trước anh ta phải đến thủ đô xử lý một vài chuyện nên không có trở về, không ngờ là vừa mới về tới thì lại nghe thấy cô và Phó Kình Hiên xảy ra chuyện như thế.

Hơn nữa, Phó Kình Hiên cũng không nói cho anh ta biết nguyên nhân xảy ra chuyện này là cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK