Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1676

“Vẫn là để em đỉi.’ Bạch Dương nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc: “Khoảng thời gian này, anh vì em làm nhiều chuyện rồi, cho nên em cũng muốn vì anh làm chút chuyện gì đó, tóm lại không thể chỉ để anh bỏ ra, mà em cái gì cũng không làm vì anh, như vậy không công bằng đối với anh”

Chuyện như tình cảm, vốn là nên có qua có lại, hiểu lẫn nhau, bỏ ra cho nhau.

Nếu chỉ để đối phương một mình bỏ ra, vậy thì đoạn tình cảm này thật sự không duy trì được bao lâu.

Nếu khi cô đã quyết định quay lại với anh, vậy thì đương nhiên cũng hy vọng bước tiếp cùng với anh.

Cho nên cô đương nhiên cũng nên học cách làm sao để đoạn tình cảm này được bền lâu.

Nghe thấy câu này của Bạch Dương, đồng †ử của Phó Kình Hiên hơi phóng to trong giây lát, cả người có chút đơ ra.

Bạch Dương thấy anh như vậy, đưa tay khua khua: “Đang nghĩ gì vậy?”

Ánh mắt của Phó Kình Hiên chợt lóe lên, hoàn hồn lại, nụ cười trên mặt trở nên càng sâu: “Không có gì, Bạch Dương, anh rất VUI.

“Nếu vui, vậy thì ngoan ngoãn cúi đầu xuống.” Bạch Dương lườm anh nói.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, nghe lời lần nữa cúi thấp đầu.

Bạch Dương để tay lên đầu anh, tiếp tục lau tóc cho anh.

Động tác của cô rất nhẹ rất dịu dàng, không khiến Phó Kình Hiên cảm thấy có gì không thoải mái, ngược lại rất dễ chịu.

Anh không nhịn được mà đưa tay ra, ôm eo của cô, sau đó dựa đầu vào vai của cô, tiện cho cô lau tóc cho anh hơn, không cần cứ phải giơ cánh tay, như vậy quá mệt.

Bạch Dương rõ ràng cũng không ngờ Phó Kình Hiên sẽ đột nhiên ôm cô, động tác trên tay khựng lại, sau đó khẽ đẩy vai của anh: “Anh buông ra, đừng có được nước lấn tới.”

Cô chỉ nói lau tóc cho anh, chứ không nói cho anh ôm cô.

Hơn nữa, đừng tưởng cô không biết, anh là cố ý ôm lên.

Phó Kình Hiên không có nghe lời của Bạch Dương mà buông cô ra, ngược lại còn siết cánh tay lại, ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người cô, nói bằng giọng nói trầm khàn: “Không muốn, để anh ôm một lúc, váng đầu.

“Váng đầu sao?” Nghe thấy anh nói như vậy, thần sắc của Bạch Dương lập tức trở nên căng thẳng.

Cô dừng động tác trong tay, sau đó nâng đầu của anh lên, muốn sờ trán của anh, muốn xem anh có phải có hơi sốt rồi không.

Nhưng Phó Kình Hiên căn bản không sốt, cố ý nói váng đầu, chỉ là muốn tìm một lý do, không phải rời khỏi trong lòng cô mà thôi.

Cho nên, anh sao có thể để cô thật sự chạm vào trán của anh được, nếu không chẳng phải bị lộ rồi sao.

Nghĩ như vậy, Phó Kình Hiên lập tức buông †ay để trên eo của cô ra, sau đó nắm lấy †ay hướng về trán anh của cô, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, anh không sao hết, chỉ là có chút váng đầu, một lát là được.”

“ổ?” Bạch Dương nheo mắt lại, nhìn gương mặt đẹp trai của anh một lát, thấy ánh mắt của anh có chút lập lòe, đâu sẽ không rõ cái gọi là váng đầu của anh, căn bản là giả bộ.

Cái tên này!

Bạch Dương cắn răng.

Rất tốt, tên này bây giờ để chiếm tiện nghi của cô, ngay cả lời nói dối như này cũng có thể bịa ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
ha20 Tháng mười, 2022 22:50
BÌNH LUẬN FACEBOOK