Hiểu nhầm?
Ba Lạc cho dù cho lương thiện đến đâu đi nữa thì giờ phút này cũng cảm thấy mẹ Trương Thục Phi thật khó ưa.
"Thông gia ơi, nói tới nói lui thì đều là người một nhà cả, hay là tôi mời anh đến quán cà phê đối diện đường uống một ly cà phê, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, đừng làm người ngoài ở đây cười nhạo nữa nhé?” Mẹ Trương Thục Phi bây giờ rất chi hối hận.
Sao Lạc Tú với ba Lạc không nói tiếng nào mà đột nhiên trở thành nhà giàu vậy?
Hơn nữa bà ta còn lén gửi tin nhắn cho Trương Thục Phi, kêu Trương Thục Phi mau đến đây.
Chí ít Trương Thục Phi đến rồi nũng nịu vài câu với Lạc Tú thì có lẽ chuyện sẽ qua dễ dàng.
Ba Lạc lúc này cuối cùng cũng nhìn Lạc Tú để tỏ ý, rất rõ ràng là đang hỏi ý Lạc Tú, chuyện này con tự quyết định đi.
Lạc Tràn đương nhiên hiểu ý ba mình.
Thế là Lạc Tú mở lời.
"Ba, con và Trương Thục Phi đã chia tay rồi, chuyện này cũng qua rồi, ba đừng nhúng tay vô nữa."
Ý của Lạc Tú rõ ràng là chuyện này đã kết thúc, không còn cơ hội cứu vãn nữa.
"Này, Lạc Tú, nhóc con cậu thật là, người trẻ tuổi không tránh khỏi cãi cã, tôi và chú Trương tới giờ cũng hay cãi nhau lắm, cậu đừng giận Thục Phi, tôi đã thông báo cho con bé đến xin lỗi cậu rồi.” Công phu mặt dày của mẹ Trương Thục Phi đã đến mức có thể dùng để làm nồi đun nước.
"Hừ, tối qua rõ ràng bà không nói thế đâu.” Lạc Tú cười khẩy.
Sau đó tiếp tục nói: "Con gái bà quốc sắc thiên hương, tôi không xứng, với cả nhà tôi nghèo, không cưới nổi."
"Lạc Tú, sao tính cậu cứng nhắc thế, nhưng mà tôi lại thích cậu."
"Đủ rồi.” Lạc Tú lạnh lùng ngắt lời bà ta.
"Chỗ này không hoan nghênh bà, mời bà…"
"Cút!” Lạc Tú đã không còn kiên nhẫn nữa.
"Họ Lạc kia, cậu có gì hay ho hả?” Mẹ Trương Thục Phi cũng nổi nóng.
"Cho rằng có tiền là cưới được vợ hả, tôi cho cậu hay, cậu đừng hối hận, con gái xinh đẹp như Thục Phi nhà tôi cậu tưởng cậu còn tìm ở đâu được ư?"
"Lạc Tú, sao anh lại ở toà kinh doanh?"
Đột nhiên từ cửa bước đến một cô gái với thân hình cao gầy, khí chất cực kỳ thanh cao, nhất cử nhất động cũng mang theo sự đẹp đẽ bẩm sinh.
Đặc biệt là gương mặt, đúng là một cực phẩm đích thực.
Chỉ cần cô ấy xuất hiện thì sẽ thu hút ánh mắt mọi người.
Cô gái đó chính là Lam Thục Đoan.
"Tôi đến tìm ba tôi.” Lạc Tú trả lời đơn giản.
Lam Thục Đoan nghe xong thì đầu nhảy số ngay.
Ngay lập tức, đầu cô ấy xoay số xoành xoạch, rồi chỉnh đốn lại tư thái của mình, bước đến đứng trước mặt ba Lạc với tư thế đoan trang nho nhã nhất.
Sau đó đưa tay ra nắm tay ba Lạc, nở nụ cười nho nhã nhưng không kém phần thân thiết.
Sau đó ngọt ngào cất giọng.
"Chào chú, cháu là Lam Thục Đoan, là bạn của Lạc Tú nhà chú."
Ba Lạc bị Lam Thục Đoan làm choáng ngợp, sau đó đột nhiên có cảm giác như càng nhìn càng thấy con dâu mình thuận mắt.
"Còn cô đây chắc là mẹ anh ấy nhỉ?” Lam Thục Đoan hiển nhiên đã hiểu nhầm.
"Lạc Tú nhà cô ưu tú lắm ạ, hơn nữa còn được lòng cánh chị em, cô ơi, hay là cô về nói lại với anh ấy, chứ cháu theo đuổi anh ấy mãi mà anh ấy cứ không quan tâm tới cháu.” Lam Thục Đoan muốn dựa vào công kích bằng cảm xúc để có được sự đồng tình.
Nhưng cuối cùng lại là lợn lành chữa thành lợn què.
Bởi vì mẹ Trương Thục Phi ban nãy vừa mới mỉa mai Lạc Tú tìm không được bạn gái, hơn nữa còn khoe khoang con gái nhà mình đẹp tới đâu.
Nhưng chớp mắt lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp đến nỗi bà ta cũng phải tâm phục khẩu phục nói rằng cô ấy đang theo đuổi Lạc Tú.
Câu nói của Lam Thục Đoan vốn chỉ là vô tình, nhưng không khác gì tát cho mẹ Trương Thục Phi một bạt tai.
Điều này làm mẹ Trương Thục Phi xấu hổ đến nỗi đỏ hết cả tai.
"Bà ấy là mẹ của Trương Thục Phi.” Lạc Tú vội mở miệng nói, sợ Lam Thục Đoan lại nói bậy gì đó.
"Ơ?” Lam Thục Đoan vội bước lui lại, đương nhiên cô ấy biết Trương Thục Phi là ai.
Nhưng cho dù là vậy, Lam Thục Đoan vẫn hào phóng nói.
"Ngại quá cháu gọi nhầm."
"Con gái cô trước kia may thật đấy, có được một người bạn trai ưu tú như vậy.” Lam Thục Đoan cũng không biết có chập mạch thần kinh sợi nào không mà đột nhiên nói một câu như vậy.
Nhưng một câu này lại làm mẹ Trương Thục Phi tức đến nỗi muốn nổ cả phổi.
Mẹ Trương Thục Phi vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.
"Cô cố ý đúng không?” Lạc Tú trợn ngược mắt với Lam Thục Đoan một cái, anh không tin Lam Thục Đoan không nhìn ra.
"Hì hì, chú, chú thấy diễn xuất của cháu thế nào?” Lam Thục Đoan làm nũng với ba Lạc.
Việc này làm ba Lạc thấy buồn cười, ông bèn cười phá lên.
Sau đó Lam Thục Đoan bắt đầu tán gẫu với ba Lạc, dù gì Lam Thục Đoan cũng là diễn viên, ba Lạc nào có phải đối thủ của cô ấy.
Mới vài ba câu đã bắt đầu có thiện cảm với Lam Thục Đoan, cảm thấy cô gái này mới là người thật sự xứng đáng với con trai mình.
Lúc này, Trương Thục Phi cũng đến.
Sau khi bước vào, thấy ba Lạc xong thì chào hỏi một tiếng, lại vờ như không thấy Lam Thục Đoan, nhưng thấy cô ấy nói chuyện cười đùa với ba Lạc thì trong lòng cũng ganh ghét.
"Lạc Tú, em và Trần Hữu không có gì thật, hơn nữa lúc trước do em quá xốc nổi, chúng ta làm lại từ đầu được không?"
"Em thừa nhận, trước kia em có hơi hám lợi, nhưng em có thể sửa được.” Trương Thục Phi rất hối hận, rất muốn giữ Lạc Tú lại.
"Trương Thục Phi, cô hiểu nhầm rồi, từ trước đến giờ tôi không thấy việc cô mong muốn có một cuộc sống xa xỉ thì có gì sai."
"Dù gì thì đây cũng là tự do cá nhân của mỗi người, có thể theo đuổi thứ mình thích, tôi không cho rằng như thế có gì là sai."
"Hơn nữa những thứ cô muốn tôi cũng có thể cho cô, nhưng tôi không muốn."
"Trương Thục Phi, chuyện đã qua rồi, tôi muốn giữa chúng ta không còn qua lại nữa, chúng ta cùng lắm xem như người từng quen thôi, cũng chỉ có vậy, mời cô đi cho.” Lạc Tú nói vài câu này rất nhẹ nhàng.
Nhưng mỗi một câu đều làm Trương Thục Phi nhớ lại mọi khoảnh khắc mình đã từng xem thường Lạc Tú trước kia như thế nào.
Tôi của ngày xưa cô không thích để tâm.
Tôi của bây giờ cô với cũng không tới!
Lạc Tú chỉ có ý này, không còn gì khác.
Nhưng Lạc Tú biểu đạt một cách từ tốn mà thôi.
Sau khi Trương Thục Phi rời đi, Lam Thục Đoan đã "xử lí" xong ba Lạc.
"Nhóc ranh này, con bé nói muốn đưa ba đi dạo quanh, sau đó mời ba dùng bữa, con đi chung đi.” Ba Lạc đột nhiên nói.
Điều này làm Lạc Tú thấy khó hiểu, sao ba mình lại thân với Lam Thục Đoan nhanh thế?
Sau đó Lạc Tú như thành người ngoài cuộc, giống như ba Lạc với Lam Thục Đoan mới là người một nhà.
Lạc Tú lái xe ở đằng trước, hai người họ ngồi phía sau vừa nói vừa cười.
Đến trung tâm thành phố phồn hoa.
Lam Thục Đoan kéo ba Lạc đến trung tâm thương mại mua đồ bằng được, cuối cùng ba Lạc cũng trốn ra.
Chủ yếu là do đồ quá đắt.
Sau cùng, Lam Thục Đoan vẫn kiên quyết mua đồ cho ba Lạc, ba Lạc miễn cưỡng đồng ý, sau đó một hàng người đi lòng vòng rồi đến một cửa hàng quần áo sát bên chợ.
Quần áo ở đó năm mươi tệ một bộ, Lam Thục Đoan có hơi bất lực.
Còn Lạc Tú đã bất lực thành quen, tính ba anh tiết kiệm đó giờ, cả đời rồi, nhất thời không thể nào sửa được.
"Cháu à, cháu kiếm tiền cũng vất vả, đóng phim thì phải làm từ sáng tới tối, hơn nữa, đáng ra phải là chú mua cho cháu mới đúng."
Mua đồ xong, Lam Thục Đoan lại kiên trì nói thêm nữa ba Lạc mới chịu đến ăn ở một nhà hàng cao cấp.
Lạc Tú đưa ba Lạc và Lam Thục Đoan đi vào.
Chỉ là trùng hợp có người quen nhận ra Lạc Tú.
Hơn nữa nhà hàng này cũng là của người đó, người đó cười khẩy một tiếng rồi gọi cho Trần Hữu.
"Alo, cậu Lưu, sao thế?"
"Cậu Trần, tôi vừa bắt gặp một người quen, là cái tên ở buổi đấu giá hôm trước.".
Danh Sách Chương: