Mục lục
Tiên Vương Tái Xuất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đám người Đường Hân và Điền Kỳ Kỳ kinh ngạc xem cảnh này.
Nhiều người trong nhà hàng nhìn Lạc Tú, ném tiền rồi bỏ đi trong tích tắc, gần như là chạy đi.
Bởi vì Lạc Tú rõ ràng đã gặp phải đại sự rồi.
Lão ăn mày dùng bát vỡ đựng canh đã cho thấy rằng lão ăn mày chính là một vị Xuất Mã Tiên.
Nếu Xuất Mã Tiên nói thằng nhóc này có tai ương đẫm máu thì thằng nhóc này nhất định sẽ có, hơn nữa vừa rồi anh này còn dám đánh Xuất Mã Tiên?
Trêu phải tai họa lớn rồi.
Ai dám ở với thằng nhóc này nữa?
Lạc Tú không quá quan tâm.

Trái lại anh muốn xem, đêm nay ai dám gây phiền phức cho anh?
Lạc Tú cũng rời đi, toàn bộ nhà hàng chỉ còn lại Điền Kỳ Kỳ và Đường Hân.
Đường Hân định ở lại và hỏi thăm về Lạc Tú.
Chỉ là chân trước Lạc Tú vừa rời đi, chân sau mười mấy người mặc đồ đen lại bước vào.
Sau đó, đèn trong toàn bộ nhà hàng tối đi, sau đó bật sáng ngay lập tức, nhưng đèn huỳnh quang trắng ban đầu chuyển thành đèn mờ xanh lục.
Rồi một bà lão lưng còng khom lưng bước vào.

Theo bước chân bà lão, những đám cỏ xanh lại mọc trên phiến đá trên mặt đất.
Bà cụ ăn mặc rất cổ quái và trông khá lớn tuổi, vả lại điều đáng sợ nhất là con ngươi của bà cụ chính là con ngươi của loài rắn.

Chỉ thấy bà lão chống gậy đầu rồng và một tay chắp sau lưng, sau đó đi về phía Điền Kỳ Kỳ.
“Ha ha, không tệ, bé ngoan, quả nhiên là huyết thống nhà họ Điền ta, mạnh hơn nhiều so với người cha yếu đuối kia của con.” Bà lão cười lộ ra răng nanh ở khóe miệng.
Điền Kỳ Kỳ muốn hét lên, nhưng làm sao cũng không thể phát ra âm thanh.
Đường Hân ở bên cạnh hoàn toàn hoảng sợ.
Bên ngoài cửa sổ xe cộ đông đúc, thậm chí còn có người nói chuyện, nhưng bên trong này lại vô cùng quái dị.

Hơn nữa, người đi đường chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được cảnh tượng kinh hãi bên trong, nhưng điều kỳ lạ là không ai nhìn vào bên trong.
Điền Kỳ Kỳ nhìn dưới chân mình, nơi có bóng của cô ấy và Đường Hân, còn có bóng của một con rắn.
Một bóng rắn khổng lồ, đó là bóng của bà lão trước mặt!
“Đừng sợ, cô bé, nếu không con cũng chỉ có thể đi cho rắn bà ăn như người cha đã khuất của con.” Bà lão mỉm cười nhìn Điền Kỳ Kỳ, sau đó duỗi ra ngón tay hoa lan thật dài chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Điền Kỳ Kỳ, như thể đang vuốt má Điền Kỳ Kỳ.
"Đi theo ta, ta sẽ đưa con trở về nhà họ Điền, dạy cho con bản lĩnh của nhà họ Điền chúng ta.

Đừng như người cha đã chết của con mà kết án nhà họ Điền ta vì một người phụ nữ!" Bà lão cười lạnh.
Nước mắt Điền Kỳ Kỳ chảy dài trên má, cuối cùng cô ấy cũng có thể cử động, định mở miệng cự tuyệt.
Bà lão cười lạnh một tiếng.
"Nếu con không đồng ý, ta sẽ để khiến thằng nhóc vừa rồi chết ngay bây giờ."
"Ngược lại, nếu như con đồng ý, đi theo bà nội học hành, về sau còn có thể bảo vệ người trong lòng của con."
"Như thế nào?"
“Nghĩ đi?” Nụ cười ảm đạm của bà lão đặc biệt đáng sợ.
Điền Kỳ Kỳ cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, nhưng phải thêm một thời gian rồi mới rời đi, vì cô ấy muốn ở lại với Lạc Tú thêm một thời gian nữa.
Cứ tưởng bà lão sẽ không đồng ý nhưng không ngờ bà lão lại đồng ý.
Bà lão ngồi trên ghế chậm rãi nói, Điền Kỳ Kỳ cuối cùng cũng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra, bố cô là người của nhà họ Điền ở phía Bắc, vốn là người được yêu thích trong gia đình, nhưng khi ra ngoài du lịch đã gặp mẹ của Điền Kỳ Kỳ.
Hai người tâm đầu ý hợp, nhưng bị nhà họ Điền phản đối.
Vì vậy, cha của Điền Kỳ Kỳ đã chạy ra ngoài với mẹ của Điền Kỳ Kỳ và ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Điền.
Nhưng làm sao nhà họ Điền có thể chịu để yên?
Cuối cùng họ vẫn tìm đến cửa và bắt mẹ của Điền Kỳ Kỳ đi.

Bố của Điền Kỳ Kỳ đã che giấu sự việc và chỉ nói với Điền Kỳ Kỳ rằng mẹ cô ấy đã bỏ trốn với nhà giàu.
Cuối cùng, bố của Điền Kỳ Kỳ bị đuổi về nhà họ Điền, lần này ông đi cũng không thể quay lại.
Nhà họ Điền đã tôn thờ lão xà nhiều thế hệ, cha của Điền Kỳ Kỳ và Điền Kỳ Kỳ đều là linh đồng.
Còn linh đồng là gì?
Bà lão không nói, mà bà lão chính là bà nội của Điền Kỳ Kỳ!

Điền Kỳ Kỳ không muốn gây rắc rối cho Lạc Tú.

Thậm chí cô ấy là một cô gái thông minh, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của bà nội này, cô ấy cảm thấy rằng nếu cô ấy học được điều gì đó từ bà nội, ngày sau nói không chừng cô ấy có thể bảo vệ Lạc Tú.
Nhưng suy cho cùng, Điền Kỳ Kỳ vẫn là một cô gái nhỏ.

Cô ấy ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cô ấy đã hứa với bà lão này, đối phương sẽ không làm gì Lạc Tú.
Nhưng trên thực tế, lão ăn mày vừa rồi đã đến chỗ Lạc Tú và chờ đợi.
Và cái gọi là linh đồng chính là thức ăn được dùng để nuôi sống rắn bà.
Nhà họ Điền đã cung phụng rắn bà nhiều thế hệ, nhận được rất nhiều lợi ích từ rắn bà, điều này đương nhiên cần phải trả giá.
Và lần này rắn bà có yêu cầu những nguyên liệu nấu ăn cao cấp như linh đồng, phải làm cho đối phương cam tâm tình nguyện, không thể có một chút cảm xúc phản đối nào, nếu không thịt sẽ bị chua.
Đó là lý do tại sao bà lão mới để Điền Kỳ Kỳ ở lại, không trực tiếp đưa Điền Kỳ Kỳ đi.
Mà Đường Hân cũng được giữ lại.
Giờ khắc này, Đường Hân không sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.
Nếu có thể gia nhập nhà họ Điền, thì những thứ thế tục đó có là gì?
Cô ta có cần thiết phải nịnh bợ Lạc Tú nữa không?
Một cậu ấm nhà hào phú mà thôi, so sánh với nhà họ Điền, với thế giới của người tu pháp thì có là gì?
Bà cụ Điền thậm chí còn hứa sẽ dạy Đường Hân một số bản lĩnh của Xuất Mã Tiên, nhưng Đường Hân phải ở bên cạnh Điền Kỳ Kỳ và chăm sóc Điền Kỳ Kỳ trong thời gian này.
Đường Hân tất nhiên gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể bước vào thế giới của người tu pháp này, muốn cô ta làm gì cũng được.

Dù sao trở thành một người tu pháp, sau này cô ta còn cần nhìn sắc mặt của ai nữa?
Một khắc trước, cô ta vẫn còn đang cảm thán về lai lịch của Lạc Tú, với khí phách khi hào phóng chi chục triệu tệ của Lạc Tú, thậm chí còn lên kế hoạch để giành được Lạc Tú.
Nhưng bây giờ, cô ta lập tức có đủ tư cách và núi dựa để coi thường Lạc Tú.
Lạc Tú là cái gì?
Nhà hào phú là cái gì?

Với sự hậu thuẫn của nhà họ Điền, Lạc Tú chỉ có thể nhìn sắc mặt của cô ta.
Bà cụ lặng lẽ bỏ đi, hẹn sẽ dạy họ bản lĩnh của Xuất Mã Tiên ở vùng ngoại ô thành phố Bạc vào lúc mười hai giờ đêm.
“Haiz, đúng là hai đứa nhỏ ngốc, nhớ chuẩn bị thuốc để chúng mau lớn.

Rắn bà thích nhất là loại nguyên liệu nấu ăn có chút tu vi.” Bà lão dặn dò sau khi đi ra ngoài.
Rõ ràng, dù là Điền Kỳ Kỳ hay Đường Hân, họ đều là nguyên liệu nấu ăn trong miệng của rắn bà.
Ở một diễn biến khác, Lạc Tú đã trở lại thôn Bạc.
Sau đó anh ngồi xếp bằng dưới gốc cây to trong sân, nhưng chỉ một lúc sau, có thứ gì đó đã đến.
Khóe miệng Lạc Tú xẹt qua một tia giễu cợt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Lạc Tú mở cửa ra thì nhìn thấy đó là một hình người bằng giấy với khuôn mặt tái nhợt, sắc mặt đỏ bừng, vô cùng rợn người.
Chỉ thấy người giấy đó mở miệng nói:
"Anh gì ơi, tôi đói bụng, trông anh thật ngon miệng!"
Ở nhà bên cạnh, Dương Thiên Cương đương nhiên cảm nhận được tiếng gõ cửa bên cạnh.
Lắc đầu, nếu hôm nay tên nhóc đó đồng ý làm đệ tử của lão, hiện tại nhất định lão sẽ cứu người.

Nhưng bây giờ, để anh chết trong sự hối hận đi!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK