Thực ra quán net Thiên Vực khá gần trường trung học Uất Kim Hương, cũng không phải là một quán net có chất lượng tốt nằm trong khu vực phát triển của thành phố Thông Châu.
Nhưng hôm nay, một chiếc Rolls-Royce Phantom đã dừng lại trước cửa quán net nhỏ này.
Điều này khiến nhiều người cảm thấy hơi quái lạ, vì không thể có người lái Rolls-Royce Phantom đến đây lên mạng được.
Tầng hai của quán net này tương đối rộng rãi, nhưng không hề yên tĩnh.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó mày là học sinh tiểu học à, có biết chơi không đấy?”
“Oh, shit, đây là một đám đồng đội ngu như heo.”
Tiếng chửi bới xen lẫn mùi khói nồng nặc chính là tầng hai của quán net này.
Ở cuối dãy máy vi tính có một cậu thiếu niên đang ngồi, mái tóc dài bết dính vào nhau, trông có vẻ đã hơn nửa năm không gội đầu, quần áo trên người cũng vô cùng bẩn thỉu.
Trên khuôn mặt cậu ta có hai quầng thâm mắt đen xì cộng thêm làn da trắng đến nhợt nhạt, trông không khác gì một cương thi.
Nhưng cậu thiếu niên này có khí chất khác với những người khác, giữa đôi lông mày của cậu ta toát ra một vẻ sắc bén.
Lúc này trong miệng cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lạc Tú nhăn mũi, sau đó vỗ vỗ vào vai cậu thiếu niên, cậu ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lạc Tú một cái rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đây là địa bàn của cậu ta, ở đây không ai dám động đến cậu ta hết.
Dù sao cậu ta cũng là người trả tiền chơi net cho đám người ngày nào cũng cắm rễ ở quán net này.
Vì thế Diệp Thánh Đào cũng không quan tâm.
Lạc Tú cầm hộp thuốc lá trên chiếc bàn trước mặt Diệp Thánh Đào, sau đó rút một điều ra rồi tiếp tục vỗ vai Diệp Thánh Đào.
Lần này cậu ta đã có chút khó chịu, cười khẩy một tiếng, sau đó lại quay đầu lại nhìn Lạc Tú, trong mắt hiện lên một tia uy hiếp.
Sau khi ném cho Lạc Tú một cái nhìn dữ tợn, cậu ta lại quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lạc Tú cũng không tức giận mà vươn tay, nắm lấy dây điện, sau đó rút mạnh một cái, màn hình máy tính lập tức đen ngòm.
Diệp Thánh Đào chậm rãi quay đầu lại, còn mỉm cười với Lạc Tú.
“Trước khi hỏi mày là ai, tao phải nói cho mày biết một chuyện là, dù mày có là ai đi chăng nữa thì hôm nay mày cũng phải bò ra khỏi đây.”
Lúc chơi game bị người khác rút dây điện là một chuyện khiến người ta vô cùng vô cùng bực bội!
Sau khi nói xong câu này, Diệp Thánh Đào hút hết điếu thuốc trong miệng, sau đó phun ra một làn khói mới nhìn Lạc Tú.
“Nói đi, mày là ai?”
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của cậu.”
“Được, được lắm, đã rất lâu rồi tôi không được gặp một kẻ không biết sợ chết là gì như này.
Hôm nay nếu thầy không bò ra khỏi đây thì tôi không mang họ Diệp nữa!”
“Các anh em!” Diệp Thánh Đào gào lên, hơn năm mươi người ngồi trên tầng hai của quán net lập tức đứng dậy.
Diệp Thánh Đào siết chặt cái gạt tàn trong tay, rồi nhìn Lạc Tú với vẻ khinh bỉ.
Lạc Tú thấy vậy chỉ mỉm cười, sau đó hỏi: “Cậu như vậy không sợ ba cậu đến đây đánh cậu à?”
“Ha, ông đây ở nhà từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh, đừng nói là đánh tôi, ba tôi nhìn thấy tôi bị ngã một cái đã đau lòng muốn chết rồi.” Đó là sự thật, không phải cậu ta đang khoác lác.
“Lần này cậu có thể hỏi ba cậu rồi.” Lạc Tú đứng sang một bên, nở một nụ cười sâu xa.
Người đứng sau Lạc Tú chính là Diệp Quốc Uy.
“Ba, sao ba lại tới đây?” Mặc dù Diệp Thánh Đào rất bất ngờ, nhưng dường như nhìn thấy ba mình cậu ta chẳng hề sợ hãi một chút nào.
“Hừ, thầy cũng có chút bản lĩnh đấy, gọi được cả ba tôi đến đây.
Nhưng tôi vẫn nhắc lại câu đó, thầy tưởng gọi ba tôi đến là có thể trị được tôi hả?” Diệp Thánh Đào nhìn Lạc Tú, tỏ ra vô cùng khinh thường.
Cậu ta tin tưởng tuyệt đối rằng ba cậu ta sẽ đứng về phía mình.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Sau đó, Diệp Thánh Đào rút một điếu thuốc ra, vừa chuẩn bị đưa cho Diệp Quốc Uy vừa cười khẩy, nói: “Cho dù có ba tôi ở đây thì hôm nay thầy cũng phải bò ra khỏi đây.”
“Chát!”
Một cái tát bất thình lình giáng xuống mặt Diệp Thánh Đào, cậu ta còn chưa kịp phản ứng đã phải hứng thêm một cú đạp nữa.
Cậu ta bị Diệp Quốc Uy đá thẳng vào góc tường.
“Ba?” Diệp Thánh Đào sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cậu ta bị đánh, lần đầu tiên bị ba đánh.
“Ba, ba làm gì vậy? Chẳng phải chỉ là một giáo viên thôi sao? Sao ba lại đánh con?” Diệp Thánh Đào thấy hơi khó hiểu.
Diệp Quốc Uy không nói gì, chỉ nhặt cái gạt tàn thuốc lá trên mặt đất lên.
Lúc này Lạc Tú đã quay người đi xuống lầu với điếu thuốc trong miệng.
Sau đó, Lạc Tú vừa xuống lầu thì “rầm” một cái, Diệp Thánh Đào bị ném thẳng từ trên tầng hai xuống.
Lạc Tú cũng không nói gì, chỉ đứng dựa vào xe, nhìn Diệp Thánh Đào máu me đầy đầu.
Bây giờ Diệp Thánh Đào vẫn đang trong trạng thái hoang mang, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Vì từ nhỏ đến lớn ba cậu ta chưa bao giờ nỡ đánh cậu ta dù chỉ một lần, nhưng lần này lại đánh cậu ta đến mức thừa sống thiếu chết như vậy.
Diệp Thánh Đào ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Kính Bình đang đứng dưới lầu, sầm mặt xuống, bên cạnh còn có Diệp Song Song.
“Ông nội, cứu cháu với, ba cháu bị điên rồi.”
Trong ấn tượng của Diệp Thánh Đào thì ông nội là người thương cậu ta nhất, dù có đôi khi cậu ta lỡ tay giết người nhưng ông nội vẫn là người đứng ra thu xếp ổn thỏa mọi chuyện cho cậu ta, hơn nữa còn không trách mắng cậu ta nửa câu.
Nhưng lần này thứ mà Diệp Thánh Đào nhận được không phải là tình yêu thương của ông nội, mà là một cây gậy.
Cây gậy đập mạnh lên đầu Diệp Thánh Đào khiến cậu ta không những bị đau mà còn hoàn toàn trở nên choáng váng.
Mà lúc này, Diệp Quốc Uy cũng đã xuống đến nơi, ông ta nhanh chóng bước tới đạp một cú cực mạnh vào eo Diệp Thánh Đào.
Một tiếng “răng rắc” vang lên giòn giã, xương sườn của cậu ta đã bị đạp gãy.
“Đánh, đánh chết nó cho tao!” Diệp Kính Bình tức giận đến nỗi thực sự muốn đánh chết Diệp Thánh Đào.
Bấy giờ Diệp Thánh Đào đã thật sự sợ hãi, ngay cả ông nội cũng muốn đánh chết mình ư?
Diệp Quốc Uy túm lấy cổ áo Diệp Thánh Đào, sau đó vung tay giáng cho cậu ta hai cái bạt tai, ba cái răng bay ra ngoài.
“Tiểu Uy, đừng thật sự đánh đến nỗi gây chết người.” Lạc Tú nói xong câu đó bèn lên xe.
“Tiểu Uy?” Thầy Lạc dám gọi ba mình là Tiểu Uy ư, rốt cuộc thầy ấy là ai, Diệp Thánh Đào thầm nghĩ.
Cuối cùng, có thể nói là Diệp Thánh Đào đã bị đánh đến thừa sống thiếu chết, không còn ra hình người nữa.
Sau đó bọn họ quay về trường học.
Trong lớp ba.
“Chí Cường, vừa rồi cậu gọi điện cho đại ca Diệp làm gì vậy?” Vài cậu học sinh hỏi.
“Tôi làm vậy là để bịt miệng cậu ta, lần này không thể trách là làm anh em mà lại không giúp đỡ, chỉ là tôi sợ bị liên lụy thôi.”
“Chí Cường, đó là đại ca Diệp đó, cậu nói thầy Lạc có thể mời ba cậu đến đã rất đáng kinh ngạc rồi, nhưng chắc gì thầy ấy đã có thể mời cả ba đại ca Diệp đến?”
“Hơn nữa, nói một câu hơi khó nghe thì ở nhà đại ca Diệp là tiểu tổ tông, từ nhỏ đến lớn luôn được người nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.” Một học sinh khác tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Vì thế, dù đại ca Diệp có phạm lỗi lớn đến đâu cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Thậm chí nhà họ Diệp còn ra mặt giúp cậu ta thu dọn tàn cuộc ấy chứ.
Chút chuyện cỏn con như trốn học, nhà họ Diệp cũng lười quan tâm.” Cậu học sinh này vừa dứt lời, ai đó đã lập tức thốt lên đầy kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đại ca Diệp xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tất cả học sinh lớp ba đều chạy tới.
“Các cậu mau đến sân vận động mà xem, đại ca Diệp đang bị kéo lên như một con chó sắp chết.
Cậu ta bị đánh vô cùng thảm, tôi còn hoài nghi liệu có phải cậu ta sắp chết rồi không.
Kéo cậu ta đi đến đâu là cả đoạn đường đó dính đầy máu.” Một học sinh nói, vì quá gấp gáp nên câu cú không được rành mạch rõ ràng.
“Hả, ở Thông Châu còn có người dám động vào đại ca Diệp ư? Nhà họ Diệp coi cậu ta như bảo bối, kẻ nào đánh cậu ta như vậy không sợ bị giết cả nhà ư?”
“Là ba của đại ca Diệp đánh cậu ta đó! Ngay cả ông nội cậu ta cũng đã đích thân đến, bây giờ bọn họ lôi cậu ta đến chắc là để xin lỗi thầy Lạc đó.”
Học sinh lớp ba đều đồng loạt chạy đến sân vận động, thậm chí nhiều học sinh trong trường cũng chạy ra xem.
Vì Diệp Thánh Đào là nhân vật hô mưa gọi gió của trường trung học phổ thông Uất Kim Hương, nhưng bây giờ cậu ta lại bị người ta kéo lê một chân, kéo thẳng đến sân vận động.
Cảnh tượng này thật đáng sợ..
Danh Sách Chương: