“Đó không phải là ngỗ ngược, không phải là kiêu ngạo, tôi thực sự đã khá khiêm tốn rồi.” Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh.
Có thể khi người khác đối mặt với cao thủ đứng thứ nhất Thiên Bảng của Hoa Hạ, chỉ riêng tên tuổi này, bọn họ sẽ kinh hãi, cư xử không đúng, thậm chí cảm thấy lo sợ bất an.
Ngay cả một số đại lão của Yên Kinh cũng sẽ sợ, nhưng Lạc Tú lại không quan tâm?
“Khiêm tốn ư?” Lê Cửu khẽ cười.
"Có lẽ là cậu mới đến Yên Kinh, hoặc có thể là nghé con không sợ hổ.
Cậu rất giống tôi khi còn trẻ, nhưng chúng ta khác nhau.
Khi tôi còn trẻ, tôi có vốn liếng để kiêu ngạo." Lê Cửu lại lần nữa chậm rãi nói.
Và không đợi Lạc Tú kịp mở miệng, Lê Cửu tiếp tục nói.
"Những gì tôi vừa nói, cậu có thể cân nhắc một chút.
Tôi không phản đối việc cậu ở bên con gái tôi, nhưng trước khi cậu có đủ thực lực, tốt hơn hết là cậu nên tránh xa con bé ra."
“Ngoài ra, tôi có thể cho cậu một cơ hội!” Lê Cửu đột nhiên chuyển đề tài.
"Tuy rằng cậu đã qua tuổi tập võ tốt nhất, nhưng tôi vẫn có thể thu nhận cậu làm đồ đệ, có thể phong cho cậu cái danh hiệu này, sau này cậu ở Yên Kinh, cũng không có mấy người dám động vào cậu."
“Bởi vì theo như tôi biết, thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm có vẻ không mấy thân thiện với cậu.” Lê Cửu ngạo nghễ nói.
Người đàn ông bên cạnh đã yên lặng đứng nãy giờ, nhưng lúc này không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên Lê Cửu chủ động nói sẽ nhận ai đó làm đồ đệ.
Phải biết rằng, ngay cả khi không được dạy chút võ công nào, thì cái danh đồ đệ của Lê Cửu cũng đủ để lập tức nâng cao địa vị của bạn ở Yên Kinh lên nhiều cấp độ.
Không thấp hơn thế hệ thứ ba của một gia tộc lớn nào đó.
Thậm chí còn cao hơn, ngay cả những người quản lý của một số gia tộc lớn cũng có thể đối xử bình đẳng và lịch sự với bạn khi họ nhìn thấy bạn.
Đây là một cơ hội rất lớn.
Và Lê Cửu đương nhiên cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lời này lại khiến Lạc Tú hơi tức giận, anh lập tức nhướng mày.
Sau đó quay người bước thẳng ra cửa.
"Tôi hy vọng một ngày nào đó ông sẽ không cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt vì những gì ông đã nói với tôi ngày hôm nay."
Lê Cửu sững sờ một chút, chờ Lạc Tú đi xa mới phản ứng lại được.
"Được lắm tên nhóc, khí phách rất lớn."
“Còn kiêu ngạo đến mức ngay cả tôi cũng dám chế nhạo!” Lê Cửu lúc này mới hơi kinh ngạc.
“Thật đáng tiếc.” Lê Cửu thở dài một tiếng.
Theo ý kiến của ông ta, không nghi ngờ gì nữa, Lạc Tú đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.
Cơ hội này, ngay cả một số đại gia tộc có cầu xin cũng không được.
Thậm chí không chỉ là thế hệ trẻ, ngay cả thế hệ trước có cầu cũng không được, ví dụ như năm đó Thẩm Thiên Quân cũng ôm mục đích này mà tới.
Nhưng kết quả thì sao?
Thế mà bây giờ Lạc Tú không chỉ giáp mặt từ chối, mà ngay cả hành vi vừa rồi, có thể thấy được Lạc Tú không hề có sự cân nhắc nào cả.
Hơn nữa anh còn rất kiêu ngạo nói rằng sau này ông ta đừng có cảm thấy bẽ mặt xấu hổ.
Đây chính là đang khinh thường ông ta.
“Sư phụ, ngài muốn con dạy anh ta cách làm người không?” Người đàn ông đi đón Lạc Tú có chút bất mãn nói.
Bởi vì anh ta cảm thấy câu nói của Lạc Tú lại bất kính với Lê Cửu!
"Quên đi, kệ cậu ta đi.
Tôi muốn xem cậu ta làm thế nào để tôi cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt vì những gì đã nói." Lê Cửu cũng không phát cáu.
Suy cho cùng, đây là người mà con gái ông ta thích, mặc dù ông ta cũng thấy lạ, vì con gái ông ta từ trước đến nay đều có ánh mắt rất cao.
Không biết tại sao lại nhìn trúng tên nhóc này, nhưng chuyện trai gái thì ai có thể nói rõ được đâu chứ?
Thẩm Nguyệt Lan năm đó cũng coi trời bằng vung, không ai trong toàn bộ thế hệ trẻ Yên Kinh có thể lọt vào mắt xanh của bà ấy.
Nhưng cuối cùng, là lại nhìn trúng một người bình thường đến từ thị trấn?
Nhưng thái độ vừa rồi của Lạc Tú thật sự là khiến Lê Cửu thất vọng.
Thật ra hôm nay ông ta cho người gọi Lạc Tú đến, điều này đã giải thích tất cả mọi thứ, nhưng ai có thể nghĩ rằng tên nhóc này lại thiếu chuyên nghiệp như vậy?
“Mọi chuyện ở đó thế nào rồi?” Lê Cửu đột nhiên chuyển chủ đề.
"Nghe nói ba ngày trước cổ nhân cũng đã đến."
"Hắn vốn định đi gặp thiếu niên tông sư ở Hoa Đông trước, nhưng xem ra lai lịch của vị đó quá lớn, nhất thời mọi người đều không tìm được.
Ngay cả tôi đi điều tra cũng bị người ta cảnh cáo." Người đàn ông kia nói.
"Cho nên hiện tại hắn đã trực tiếp đến Yên Kinh và đang chuẩn bị cho trận chiến."
“Hắn còn loan tin là muốn đánh bại tất cả các cao thủ ở Hoa Hạ!” Đồ đệ của Lê Cửu nói, nhưng câu này rõ ràng có chút không chịu phục.
“Haiz.” Lê Cửu thở dài một tiếng.
"Sư phụ, chẳng lẽ ngài?"
“Vi sư nói thật với cậu, thật ra tôi cũng không có quá nhiều tự tin có thể nắm chắc phần thắng!” Lê Cửu hơi uể oải nói.
"Sao có thể như thế được?"
“Con tin sư phụ sẽ bất khả chiến bại!” Đồ đệ của Lê Cửu nói.
“Nhưng cậu có biết xuất thân của hắn không?” Lê Cửu lộ ra vẻ u sầu.
"Nếu chỉ nói về võ thuật thì vi sư không e ngại ai cả, thậm chí còn có niềm tin bất khả chiến bại, nhưng người đó ở EU không phải chỉ là một cao thủ võ thuật thuần túy."
“Nghe nói hắn không phải người phàm!” Lê Cửu đương nhiên cũng đã điều tra sơ qua.
Dù sao thì trận chiến này không phải là vấn đề tầm thường.
Nếu người đến từ EU chỉ là một cao thủ võ thuật thuần túy thì còn được, nhưng nghe nói rằng trong huyết mạch của hắn có một thứ gì đó rất cổ quái, rất giống với quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Nếu đó là sự thật thì đúng là rắc rối.
Bởi vì nếu tất cả mọi người đều là con người, cho dù đối phương có là cao thủ hóa cảnh thì sao chứ?
Nhưng nếu đối phương là quỷ hút máu, rồi võ công truyền thừa được luyện đến hóa cảnh thì sẽ là phiền phức lớn.
Vì bản thân quỷ hút máu đã là một trình độ cao hơn so với con người bình thường một tầng.
Với thành tựu võ thuật của mình, Lê Cửu thực sự không có nhiều tự tin.
Nhưng lần này ông ta không thể không ra tay.
Đều đã đến Yên Kinh rồi, nếu ông ta không ra tay, chẳng lẽ lại chờ đợi cao thủ đó tàn sát tất cả các cao thủ Hoa Hạ ư?
Đó là lý do tại sao ông ta đã có ý nghĩ cho Lạc Tú một cơ hội.
Dù sao thì nếu ông ta thua trận, thì con gái ông ta cần phải có một người chăm sóc.
Tất nhiên, đây là kế hoạch tồi tệ nhất, chưa chiến đấu thì kết quả khó có thể nói trước được.
Dù sao ông ta đã tiến vào hóa cảnh nhiều năm trước, khi còn trẻ cũng là tồn tại rất nổi tiếng, được coi là thiên tài!
Chỉ là trận chiến này, nói thắng thì dễ bàn, nếu thua thì e rằng giới võ lâm Hoa Hạ sẽ mở ra một đại họa!
"Ồ, thật tiếc là vị thiếu niên tông sư ở Hoa Đông kia, nếu như hắn bằng lòng thì tốt rồi."
“Thôi, kệ đi.” Lê Cửu lắc đầu, ứng cử viên con rể tốt nhất trong lòng ông ta dĩ nhiên là vị thiếu niên tông sư đến từ Hoa Đông.
Nhưng đương nhiên, loại chuyện này cũng tùy theo duyên phận, cũng không thể cố hết sức đi tìm vị thiếu niên tông sư, rồi nói một câu “tên nhóc kia, tôi gả con gái cho cậu, cậu có đồng ý không” đúng không? Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta đi ứng chiến.” Lê Cửu xua tay..
Danh Sách Chương: