“Này, thằng nhóc thối kia, muộn thế này còn gọi cho ba thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành rồi, có phải sống chung với người khác bên đó không vui đúng không?” Ba Lạc cũng khá hiểu thằng con trai này của mình.
Lạc Tú còn chưa mở miệng mà ba Lạc đã đoán được phân nửa.
Lạc Tú giải thích ngắn gọn mọi chuyện.
“Ha, có lẽ ba phải nói với Hạ Nguyên Vũ về tên đó thôi.”
Ba Lạc cũng tỏ ra không hài lòng lắm.
“Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi các con thì các con tự xem mà giải quyết đi, ba cũng không muốn để con ở ngoài oan ức, con cứ làm theo ý mình đi.” Ba Lạc bên kia điện thoại nói.
“À đúng rồi, thằng nhóc thối này, nói cho con biết, gần đây Thục Đoan ngày nào cũng đến thăm ba, ba rất thích con bé, con ở ngoài bớt trêu hoa ghẹo nguyệt cho ba.” Ba Lạc cười dặn dò.
Lạc Tú cười cười cúp điện thoại, anh đã có quyết định với ân tình của nhà họ Hạ rồi.
Quay trở lại với nơi ở thuê cùng Giang Đồng Nhiên, Giang Đồng Nhiên đang uống rượu với mọi người.
“Tiểu Tú, gan cậu cũng to thật đấy, lần sau không được làm vậy nữa biết chưa.” Rõ ràng Giang Đồng Nhiên vẫn hiểu lầm Lạc Tú đã ăn trộm rượu và đồ ăn.
Lạc Tú cũng không giải thích, mà nhìn chỗ bầm tím trên cách tay Giang Đồng Nhiên.
Giang Đồng Nhiên nhận thấy ánh mắt của Lạc Tú, nhưng lại hơi mất tự nhiên đưa cách tay của mình sang hướng khác.
Đó là dấu vết vào cái đêm hôm ông chủ quán rượu cố ý quấy rối cô ta, Giang Đồng Nhiên giãy giụa lúc bị ông ta nắm cánh tay nên để lại vết.
Lạc Tú vẫn nhìn cô ta chằm chằm.
“Được rồi, chị của cậu biết cậu có ý gì, nhưng đối phương thật sự không phải là người mà chúng ta có thể đối phó, ý tốt của cậu lòng tôi cảm nhận được.”
Giang Đồng Nhiên đang nhắc nhở Lạc Tú rằng bọn họ không thể chọc nổi đám người kia, Lạc Tú không nên gây chuyện làm gì.
Mà Hàn Phi Vũ bên cạnh lại cười khẩy một tiếng.
“Nếu như thật sự muốn giúp chị Tiểu Nhiên thì sẽ làm thật đó.”
Anh ta không tin một bảo vệ nhỏ bé như Lạc Tú có gan dám làm thế thật.
Hơn nữa đối phương cũng đâu phải là người mà một bảo vệ nhỏ như Lạc Tú có thể trêu vào chứ?
Dù sao thì ngay cả anh ta cũng không dám nói gì.
Mấy người khác cũng khinh thường nhìn Lạc Tú, trong mắt đầy sự coi thường.
Có khi Lạc Tú chỉ vì muốn có được hảo cảm của Giang Đồng Nhiên nên mới cố ý làm vậy thôi.
Lạc Tú cũng không đáp lại, dù sao đây cũng là chuyện của Giang Đồng Nhiên, nhưng nếu Giang Đồng Nhiên nhờ anh giúp thì anh nhất định sẽ giúp.
Nhưng nếu Giang Đồng Nhiên không nói thì Lạc Tú cũng không cố gắng làm gì.
Thấy Lạc Tú không nói gì, mấy người họ lại ngồi cười chế nhạo.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau Lạc Tú lại đến công ti nhà họ Hạ.
Vừa đến cửa công ti thì Hạ Hân Hân và Hạ Thu Diễm đã đứng ở đó.
“Thằng nhóc họ Lạc kia, rốt cuộc cậu có ý gì hả?” Hạ Thu Diễm nghiêm mặt nói.
Tối hôm qua Hạ Hân Hân đã kể cho cô ta nghe từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện rồi, điều này khiến cho Hạ Thu Diễm suýt tức đến mức nổi trận lôi đình.
Dù sao thì đó cũng là nhà họ Dương đấy!
Không nói đến nhà họ Hạ bây giờ, ngay cả nhà họ Hạ trước kia thì bọn họ cũng không thể nào đắc tội bên đó được!
Hơn nữa trong thời điểm quan trọng này, vốn dĩ nhà họ Dương có thể giúp nhà họ Hạ một chút, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Dương như thế thì nhà họ Hạ biết tìm ai mà giúp chứ?
Bây giờ vấn đề lớn nhất mà nhà họ Hạ gặp phải là tài chính, kinh phí năm trăm triệu có thể giúp nhà họ Hạ trì hoãn một chút, có khi còn có thể vươn lên lần nữa.
Nhưng nếu như không có kinh phí năm trăm triệu đó thì chỉ qua một thời gian ngắn nữa, có lẽ dây xích tài chính của nhà họ Hạ sẽ bị đứt đoạn, thậm chí là sụp đổ luôn!
Vốn dĩ Hạ Thu Diễm không chào đón Lạc Tú, nhưng cụ thể chuyện năm đó thì cô ta cũng không rõ lắm.
Nhưng đúng là vì nhà họ Lạc mà nhà họ Hạ đã đụng đến người không nên đụng, sau đó bị chèn ép.
Chèn ép nhà họ Hạ đến tình trạng như hiện tại.
Bây giờ Lạc Tú lại còn đắc tội với nhà họ Dương, khiến cho Hạ Thu Diễm hận không thể bóp chết Lạc Tú ngay bây giờ.
Một thằng nhóc đến từ thị trấn sao lại dám gây sự với những người giàu có quyền lực chứ?
“Thôi mà, dì nhỏ, chuyện đã đến nước này rồi thì đừng truy xét nữa, tìm cách giải quyết vấn đề thì hơn.” Hạ Hân Hân mở miệng nói.
“Lạc Tú, tôi xin hơn nửa ngày thì Thiếu Thiên mới cho chúng ta thêm một cơ hội nữa.
Anh ta sẽ đến ngay, chỉ cần anh xin lỗi thì anh ta sẽ đồng ý, tạm thời không nhắc đến nữa.” Hạ Hân Hân thở dài nói.
Để giải quyết ổn thoả chuyện này mà cô ta thậm chí còn đồng ý với một số yêu cầu quá đáng của đối phương, chỉ để giải quyết vấn đề này.
Dù sao thì năm trăm triệu đó rất quan trọng với nhà họ Hạ bây giờ.
Bọn họ đã vay ngân hàng rất nhiều, không thể vay được nữa, mà mấy gia tộc lớn khác cũng không chịu cho bọn họ vay tiền.
Chỉ có mỗi nhà họ Dương bởi vì có quan hệ với Dương Thiếu Thiên nên mới có tia hi vọng.
Nhưng cơ hội chuyển mình này đã bị chính tay Lạc Tú phá huỷ vào đêm tối hôm qua, hôm nay đối phương chịu đến đây đúng là cực kì may mắn.
Chỉ cần Lạc Tú bày tỏ thái độ thành khẩn xin lỗi đối phương thì có khi năm trăm triệu kia vẫn có thể đến tay nhà họ Hạ.
Chỉ cần nhà họ Hạ dùng năm trăm triệu đó vượt qua cửa ải khó khăn này, thu được thành phẩm từ các hạng mục đầu tư thì nhất định nhà họ Hạ có thể vực dậy một lần nữa.
Cho nên năm trăm triệu này đối với nhà họ Hạ là cực kì quan trọng.
Đang nói thì một chiếc Rolls- Royce chậm rãi lái tới.
Dương Thiếu Thiên mang theo vẻ mặt đắc ý chậm rãi xuống xe, sau đó kiêu ngạo liếc nhìn Lạc Tú.
“Lâu lắm rồi không gặp cậu, đúng là càng ngày càng đẹp trai, càng ngày càng tuấn tú lịch sự.” Hạ Thu Diễm mở miệng khen ngợi Dương Thiếu Thiên.
Trong lòng cô ta, đấy mới là chồng chưa cưới lý tưởng nhất, phù hợp với Hạ Hân Hân nhất.
Có gia thế, có năng lực, có giáo dục, bề ngoài lại gọn gàng đẹp trai.
Quan trọng nhất là nhà họ Dương là một gia đình giàu có, khác hẳn với Lạc Tú kia sinh ra ở thị trấn.
Nhà giàu với nhà giàu mới được xem như môn đăng hộ đối.
Hạ Thu Diễm nhìn Lạc Tú, lại nhìn Dương Thiếu Thiên, chênh lệch giữa hai người thật sự rất lớn.
“Nghe nói mấy năm nay cậu tự xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thế mà đã có một công ty với tài sản trăm triệu rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Hạ Thu Diễm lại khen ngợi Dương Thiếu Thiên.
Mà Dương Thiếu Thiên lại đắc ý nhìn Lạc Tú, cười khẩy nói:
“Đâu có, sao có thể sánh bằng vị kia nhà các người được.” Rõ ràng là đang mỉa mai Lạc Tú.
“Ôi, hiểu lầm rồi, cậu ta thì có năng lực gì cơ chứ? Nếu không phải ba của Hân Hân già rồi hồ đồ thì bây giờ còn không biết cậu ta đang ở đâu nữa.” Hạ Thu Diễm trấn an Dương Thiếu Thiên.
“Vậy theo ý của Thiếu Thiên là gì?”
“Hiểu lầm sao? Chuyện ngày hôm qua đâu phải là hiểu lầm.” Dương Thiếu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.
“Gọi tất cả người ở công ty cô ra đây cho tôi, tôi muốn anh ta dập đầu nhận sai trước mặt tất cả mọi người!”
“Ôi, hiểu lầm rồi, cậu ta thì có năng lực gì cơ chứ? Nếu không phải ba của Hân Hân già rồi hồ đồ thì bây giờ còn không biết cậu ta đang ở đâu nữa.” Hạ Thu Diễm trấn an Dương Thiếu Thiên.
“Hiểu lầm sao? Chuyện ngày hôm qua đâu phải là hiểu lầm.” Dương Thiếu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đều là hiểu lầm hết, không không, cậu xem này, không phải tôi đã gọi cậu ta đến để xin lỗi cậu rồi sao?”
“Hôm qua anh ta nhục nhã tôi trước mặt nhiều người như vậy, làm sao hôm nay có thể cho qua chỉ với một lời xin lỗi tuỳ ý như thế được chứ?” Dương Thiếu Thiên nở nụ cười khẩy.
“Vậy theo ý của Thiếu Thiên là gì?”
“Gọi tất cả người ở công ty cô ra đây cho tôi, tôi muốn anh ta dập đầu nhận sai trước mặt tất cả mọi người!”.
Danh Sách Chương: