Trong ấn tượng của Lưu Văn Vĩ, khi còn đi học, Lạc Tú luôn là người chẳng hề thu hút sự chú ý của người khác.
Đừng nói là luyện võ, mà ngay cả đánh nhau cũng không biết.
Mới có bốn năm, làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy?
Anh ta luôn cho rằng mình không phải người bình thường, nên mới coi thường, liên tục khiêu khích Lạc Tú.
Bởi vì trong mắt anh ta, Lạc Tú giống như một con kiến, có thể tùy ý bóp chết bằng đầu ngón tay.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chính anh ta mới là kẻ muốn chết.
Trong nháy mắt, con kiến đã biến thành con rồng khổng lồ.
Chỉ vẻn vẹn một cái tát, thậm chí anh ta còn không có tư cách để đấu hai chiêu với người ta.
Đả kích này khiến Lưu Văn Vĩ hoàn toàn không dám tin.
Vu Sa Sa càng kinh ngạc hơn, hóa ra Lạc Tú cũng không phải là người bình thường ư?
Trước đây cô ta luôn sùng bái Lưu Văn Vĩ, có thể nói anh ta là nhân vật có bản lĩnh thần thông, vậy mà bây giờ lại không đỡ nổi một tát của Lạc Tú?
Thẩm Nguyệt Lan cũng ngẩn người, chỉ có Giang Đồng Nhiên luôn giữ im lặng là đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Cô ta đã từng chứng kiến Lạc Tú nổi giận đánh người, có lẽ người bình thường thật sự không phải là đối thủ của Lạc Tú.
"Cậu là thần giả đúng không?"
"Ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi?"
Mặc dù bây giờ Lưu Văn Vĩ đã bị Lạc Tú đánh thành trọng thương gần chết, cả người đau đớn không thể chịu nổi, nhưng vừa nghe thấy câu châm chọc này cũng cảm thấy mặt đỏ tía tai.
Anh ta không dám tin, nhưng lại không thể không tin.
Hóa ra là do anh ta luôn tự cho mình là đúng.
"Cậu đừng đắc ý.
Cho dù tôi chết thì cậu cũng sẽ sớm đi theo tôi thôi.
Hôm nay có nhiều cao thủ hội tụ ở đây như vậy, cậu sẽ sống không nổi đâu." Lưu Văn Vĩ khó khăn thốt ra câu này.
Hôm nay có không ít tiền bối danh tiếng lẫy lừng có mặt tại đây, thực lực không hề thua kém Tông Sư.
Cho dù Lạc Tú là võ giả Nội Kình thì sao chứ?
Anh chỉ có thể bị người khác bóp chết mà thôi.
“Được, vậy thì cậu hãy mở to mắt chó của mình ra để nhìn cho rõ các vị thần trong mắt của cậu lần lượt bị tôi đạp dưới chân như thế nào.” Lạc Tú khẽ cười, đưa mắt nhìn về phía Vu Vương Thạch Tứ Quỷ.
“Được, thảo nào lúc nãy cậu lại tự tin ăn nói như vậy với tôi.” Vu Vương Thạch Tứ Quỷ cười khẩy.
"Hóa ra là do chúng tôi đã nhìn lầm, không ngờ cậu lại là võ giả Nội Kình Đại Thành."
Lúc nãy Lạc Tú có thể tát Lưu Văn Vĩ ngã xuống đất, tất nhiên đã chứng tỏ thực lực của Lạc Tú.
Thực lực của Lưu Văn Vĩ cũng không tầm thường, nếu anh có thể đánh bại Lưu Văn Vệ chỉ trong một chiêu thì anh chỉ có thể là Nội Kình Đại Thành mà thôi.
“Được, coi như cậu có đủ tư cách để nói chuyện với tôi.” Thạch Tứ Quỷ ngạo nghễ nói.
Mặc dù ngoài mặt ông ta nói như thế, nhưng trong lòng vẫn coi thường Lạc Tú.
Chỉ là một võ giả Nội Kình mà thôi, vẫn chưa đủ để ông ta coi trọng.
Nhưng quả thật hôm nay bọn họ đã làm những chuyện không mấy vẻ vang, hơi hạ thấp thân phận và địa vị của bọn họ.
Dù sao thì bọn họ cũng định ăn cướp một cách trắng trợn, hơn nữa còn cướp từ tay của một tiểu bối.
Với thân phận của bọn họ mà làm chuyện như vậy, e rằng sau này truyền ra ngoài sẽ trở thành đề tài để người khác bàn tán.
Thế là ông ta lại lên tiếng.
"Nể tình cậu tu luyện khó khăn, chúng tôi sẽ nói lý lẽ với cậu, cậu hãy giao đơn thuốc ra đi."
“Tôi vẫn nói câu nói đó, ông bảo tôi giao thì tôi phải giao à?” Lạc Tú chế giễu lại.
"Chàng trai trẻ, Huyết Thi Vương đã làm hại một phương, nếu cậu có đơn thuốc thì nên giao ra đi, để chúng ta dễ dàng tiêu diệt Huyết Thi Vương hơn, rồi dẹp yên một phương.
Đây cũng là việc góp chút sức mọn cho bá tánh trong thiên hạ.” Đinh Lão Quái của Kim Cương Môn đột nhiên đứng ra cười khẩy.
Lão ta đúng là am hiểu độ mặt dày, có thể nói chuyện cướp đoạt một cách oai phong lẫm liệt như vậy.
“Người nhà của ông có biết ông đạo đức giả như vậy không?” Lạc Tú khinh thường nhìn Đinh Lão Quái.
Sao Lạc Tú có thể chịu thiệt trong trò vặt vãnh này?
"Chẳng lẽ các ông không biết ai đã thả Huyết Thi Vương ra hay sao?"
"Chỉ vì ham muốn của bản thân mà làm hại bá tánh, còn đẩy mình lên vị trí đức cao vọng trọng."
“Ông tưởng mình đang đóng phim chính tà đại chiến à? Còn vì bá tánh gì chứ?” Lạc Tú chẳng hề nể nang quở trách.
Mặt Đinh Lão Quái nhất thời đỏ bừng.
"Thằng ranh này, mày dám!"
"Haizzz, tôi nói này chàng trai trẻ, cậu đừng nói mấy tiền bối danh tiếng lẫy lừng như chúng tôi bắt nạt cậu."
“Nếu cậu nể mặt tôi giao đơn thuốc ra thì hôm nay tôi sẽ bảo đảm cậu được bình yên vô sự.” Trương Phong Hổ - vị Tông Sư ở Xuyên Tây đứng ra nói.
Cả người ông ta tràn đầy khí thế bức người, luôn có một cỗ hơi thở cuồn cuộn như biển cả, khiến người khác cảm thấy áp lực gấp bội.
"Ông bảo đảm cho tôi ư?"
“Tôi e rằng ông vẫn chưa đủ tư cách đâu.” Lạc Tú coi thường.
"Đồng thời tôi cũng nhắc ông một câu, bình thường người đòi tôi nể mặt đều có kết cục rất thảm hại."
"Chàng trai trẻ, cậu quá tự đại rồi đó."
“Nếu cậu đã là võ giả, chắc cậu cũng biết Tông Sư không thể chịu nhục.” Trương Phong Hổ giận dữ nói.
Ông ta vốn tưởng rằng Lạc Tú là người đồng đạo, chắc chắn sẽ nể mặt khi đối mặt với Tông Sư như ông ta.
Nhưng ông ta không ngờ rằng thanh niên này lại ngông cuồng như vậy, chẳng hề nể mặt ông ta.
Ông ta nhất thời nổi lên sát khí với Lạc Tú.
"Tôi khuyên cậu bây giờ hãy ngoan ngoãn giao đơn thuốc ra đi, như vậy chúng ta còn có chỗ để thương lượng, nếu cậu chọc chúng tôi không vui, rồi một tát đánh chết cậu thì sẽ uổng phí khổ luyện mà cậu đã vất vả." Trương Phong Hổ trừng mắt nhìn Lạc Tú, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Ông ta nhất định phải lấy được đơn thuốc.
“Chàng trai trẻ, cậu có biết những người trước mặt là ai không?” Một đại lão khác bỗng lên tiếng hỏi.
"Cậu làm như vậy là đang gây ra tai họa lớn cho bản thân đấy."
“Các ông là ai quan trọng lắm à?” Lạc Tú vẫn rất khinh thường nói.
Đừng thấy đám người này ăn nói đàng hoàng, chẳng qua bọn họ đang muốn cướp lấy đơn thuốc mà thôi, nhưng lại sợ bị người đời bàn tán, nên mới dây dưa nửa ngày, không dám ra tay ngay.
Điều này đã khiến Lạc Tú cảm thấy mấy nhân vật có thể nói là làm mưa làm gió một phương này không bằng đám côn đồ ngoài đường phố.
"Người mà cậu vừa mới nói chuyện chính là Trương Phong Hổ - Tông Sư ở Xuyên Tây."
"Ông ấy có mối quan hệ chặt chẽ với núi Nga Mi, dưới trướng có rất nhiều đệ tử."
"Lục Tề Thiên, thiếu gia chủ nhà họ Lục, là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi đương đại."
“Ồ, khẩu khí thật lớn, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ư?” Lạc Tú rất khinh thường nói.
"Tốt nhất là anh nên thu liễm lại một chút.
Nếu anh đắc tội với nhà họ Lục chúng tôi, tôi mặc kệ anh là ai cũng như người đứng sau lưng anh, hôm nay anh nhất định phải chết!" Lục Tề Thiên nghe thấy lời chế giễu của Lạc Tú thì nhất thời nổi giận.
"Có lẽ cậu chưa nghe qua về Kim Cương Môn, nhưng đây cũng không phải là sự tồn tại mà cậu có thể trêu chọc."
“Ngừng lại, ông đừng giới thiệu nữa, tôi cũng không muốn nghe, đơn thuốc đang ở chỗ của tôi, nhưng tôi không muốn đưa cho mấy người, rồi sao?” Lạc Tú mất kiên nhẫn xua tay.
"Cậu đúng là rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt!"
“Xem ra nếu tôi không dạy cho anh bài học thì anh sẽ không biết lợi hại.” Lục Tề Thiên lại bật dậy.
Anh ta là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi đương đại, mặc dù do nhà họ Lục tự phong, nhưng cũng không cho phép người khác chế giễu.
“Tôi muốn khuyên mấy người một câu, nếu hôm nay mấy người định cướp đồ của tôi thì mấy người sẽ phải trả giá.” Lạc Tú cũng cười khẩy, lạnh lùng nói..
Danh Sách Chương: