Một nhát dao này vừa nhanh lại tàn nhẫn.
Mọi người có mặt trong phòng đều là người sợ đánh nhau nên có nhìn thấy cảnh trực tiếp dùng dao muốn giết người như thế bao giờ đâu, nhất thời cả đám bị dọa đến mức la hét liên tục.
Còn Lạc Tú lại cảm thấy có chút buồn cười, tuy một dao của Dương Nhị Cẩu cực kỳ tàn nhẫn nhưng ở trong mắt Lạc Tú, việc này chỉ giống như một con kiến đang khiêu khích mình mà thôi.
Dương Nhị Cẩu này còn tệ hơn Hồng Bưu, tệ hơn Vạn Thiên Sơn, thậm chí còn kém xa đám lính đánh thuê kia nữa, hay nói một cách chính xác là không đáng để so sánh.
Tất nhiên Dương Nhị Cẩu không cho là như vậy, thấy Lạc Tú không thèm tránh né thì càng ngang ngược mang theo ý đồ muốn đâm chết Lạc Tú.
Ngay lúc con dao sắp đâm trúng Lạc Tú thì đột nhiên Dương Nhị Cẩu thấy hoa mắt, đồng thời cảm thấy khuôn mặt của mình, không, nói chính xác là đầu của mình bị va đập mạnh một cái, giống như có một hòn đá lớn bay qua rồi đập vào đầu mình vậy.
Lạc Tú tát Dương Nhị Cẩu một cái khiến Dương Nhị Cẩu trực tiếp bay đến mặt tường bên cạnh.
“Rầm.” Cú va đập lần này làm Dương Nhị Cẩu trở nên lờ mờ, cả người trượt xuống khỏi tường y như một vũng bùn rồi nằm xụi lơ trên mặt đất, cả người Dương Nhị Cẩu run rẩy không ngừng.
Hiện trường lập tức im lặng như tờ.
Lạc Tú cười khẩy đi đến bên cạnh Viên Bàn Tử, giờ phút này Viên Bàn Tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, hai mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Ông ta không ngờ một kẻ liều lĩnh hung ác như Dương Nhị Cẩu khi đứng trước mặt của Lạc Tú lại giống như thầy đồng tay mơ gặp trúng phù thuỷ cao tay, hơn nữa với bản lĩnh của Lạc Tú cho dù nhìn thế nào cũng không giống với người bình thường.
Viên Bàn Tử hết sức sững sờ, đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội đưa ông ta trở về hiện thực.
Lạc Tú đá một cú vào đầu gối của Viên Bàn Tử, chỉ nghe rắc một tiếng, đầu gối hay thậm chí toàn bộ chân của Viên Bàn Tử đều bị chặt đứt.
Máu thịt lẫn lộn, xương trắng đâm xuyên thủng làn da, thậm chí còn có một ít máu thịt còn trông vô cùng kỳ dị, cả đám người đứng bên cạnh sợ đến mức không dám bước ra.
Rõ ràng hai cha con Lạc Minh Thư và Lạc Đại Phú không mong chờ kết quả này, vốn dĩ bọn họ muốn Dương Nhị Cẩu sẽ đâm chết Lạc Tú, nhưng lại không ngờ cục diện lại thành ra thế này.
Bầu không khí rơi vào nặng nề, rốt cục Lạc Minh Thư không nhịn được nữa.
“Giết người rồi, gọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi.” Sau lời nhắc nhở của Lạc Minh Thư, Lạc Đại Phú mới kịp phản ứng lại sau đó lấy điện thoại di động ra.
Nhưng chuyện này đúng là có chút vô lý, vừa rồi lúc Dương Nhị Cẩu uy hiếp ba Lạc thì Lạc Đại Phú không báo cảnh sát, ngược lại đến lúc Lạc Tú đánh cả đám Dương Nhị Cẩu thì Lạc Đại Phú lại chọn cách báo cảnh sát.
Bởi vì bản thân bọn họ đã cấu kết với nhau.
Hơn nữa số mà Lạc Đại Phú gọi không phải 110 mà là điện thoại của con ông ta, Lạc Viễn Phi.
Cuộc gọi được kết nối.
“A lô, Viễn Phi con đang ở đâu vậy, mau tới đây, Lạc Tú giết người rồi.” Lạc Đại Phú nói hết sức khoa trương.
Mặc dù Viên Bàn Tử và Dương Nhị Cẩu bị đánh thê thảm nhưng vẫn chưa thể chết được.
“Con đang ở bệnh viện.” Giọng nói tức giận của Lạc Viễn Phi vang lên ở đầu dây bên kia.
“Con bị sao vậy?” Trái tim Lạc Đại Phú chợt quặn thắt.
“Con bị Lạc Tú đánh.” Lạc Viễn Phi nói.
Lời nói của con trai khiến Lạc Đại Phú phải trợn tròn mắt.
Tại sao lại gọi cho con trai ông ta mà không phải gọi cho cảnh sát báo án?
Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ông ta, không thể báo cảnh sát mà chỉ có thể gọi con trai của ông ta đến, bởi vì Dương Nhị Cẩu là một tên tội phạm giết người đang bị truy nã, nếu cảnh sát tới sẽ làm hư chuyện.
Nhưng con trai ông ra đến thì mọi chuyện lại khác, hoàn toàn có thể bỏ qua vấn đề này mà chỉ chĩa mũi dùi về phía Lạc Tú.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, nếu nhà của Lạc Tú xảy ra chuyện thì chỉ cần Lạc Viễn Phi đến sẽ có thể xử lý mọi chuyện, nhưng bây giờ Lạc Viễn Phi lại bị đánh nhập viện, căn bản không thể nào tới được.
Ba Lạc nghe vậy mới kịp phản ứng lại, trực tiếp bấm số 110 để báo cảnh sát.
Nhìn thấy đã báo cảnh sát, làm sao Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư còn dám ở lại đây?
Cảnh sát khác đến đây nhất định bọn họ sẽ bắt Dương Nhị Cẩu về, hơn nữa Viên Bàn Tử dây dưa với tội phạm giết người chắc chắn sẽ dính phải tội danh bao che người có tội, nếu làm không tốt thì nói không chừng còn bị kết án vì tội cướp đoạt tài sản.
Đến lúc đó đừng kéo bọn họ vào.
Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư nhìn tình cảnh trước mặt, sau đó lại muốn chạy đến bệnh viện với Lạc Viễn Phi.
“Em thật sự đã dạy dỗ được một đứa con ngoan đấy nhỉ?” Lạc Đại Phú nổi giận đùng đùng nói xong câu đó bèn dẫn người rời đi, ông ta muốn đến bệnh viện chăm sóc con của mình.
Hiển nhiên Lạc Tú đã đánh Lạc Viễn Phi đến mức phải nhập viện, chuyện này khiến Lạc Đại Phú thiếu chút nữa đã nhịn không được, hơn nữa lá bài tẩy của bọn họ đã vô dụng, vốn dĩ còn trông chờ Lạc Viễn Phi có thể ra mặt xử lý đống lộn xộn kia.
Bây giờ thì hay rồi, bản thân Lạc Viễn Phi đã nằm trong bệnh viện, còn Lạc Tú thì không thèm ngó ngàng tới.
Lạc Tú quay đầu lại, dùng chân giẫm lên mặt Dương Nhị Cẩu sau đó mỉm cười nói.
"Bây giờ chúng ta có thể nói rõ chuyện bồi thường chưa?"
Nụ cười của Lạc Tú rất ung dung, nhưng giây phút này ánh mắt của anh giống như ma quỷ.
“Không, không có tiền.” Hồi lâu sau Dương Nhị Cẩu mới lắp bắp nói ra mấy từ này.
"Ồ? Không có tiền sao?" Lạc Tú vừa cười vừa tăng sức ở dưới chân, trên mặt Dương Nhị Cẩu truyền đến một âm thanh giòn giã, rõ ràng là tiếng xương cốt vỡ vụn.
"A." Trong phòng vang tiếng một tiếng la tê tâm liệt phế.
"Không có tiền? Vậy còn sống làm gì?" Lạc Tú lộ ra sát khí, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình Dương Nhị Cẩu.
Dương Nhị Cẩu là một tên liều lĩnh, nhưng không có nghĩa là anh ta không sợ chết, nếu không lúc trước đó khi giết người đã không chạy trốn rồi.
Bây giờ cảm nhận được sát ý của Lạc Tú và sự đau đớn đến thấu xương ở trên mặt, Dương Nhị Cẩu lập tức hoảng sợ.
“Chỗ Viên Bàn Tử có tiền, ông ta có tiền.” Dương Nhị Cẩu sợ hãi nói, anh ta biết người kia sẽ giết mình thật.
Viên Bàn Tử nghe vậy thì biến sắc, cố nén đau đớn, vừa định nói chuyện thì đã có một bàn chân giẫm lên mặt ông ta.
Lúc này Viên Bàn Tử rất thức thời, lên tiếng cầu xin: "Tôi đưa, tôi đưa mà."
Rõ ràng ông ta cũng sợ thủ đoạn của Lạc Tú, tuy bình thường ông ta quen thói ngang ngược nhưng bây giờ gặp phải Lạc Tú lại giống một con chó bị giẫm phải đuôi.
Lạc Tú lấy ra một tài khoản bảo Viên Bàn Tử chuyển tiền ngay lập tức, nhưng Viên Bàn Tử không thể lấy ra được số tiền lớn trong thời gian ngắn như vậy nên cuối cùng chỉ chuyển được ba trăm vạn.
"Viết một tờ giấy nợ đi, trong vòng ba ngày không chuyển đủ tiền thì tự gánh hậu quả." Lạc Tú nhấc chân khỏi mặt Viên Bàn Tử.
Viên Bàn Tử kinh hãi, hiện tại kêu ông ta viết cái gì ông ta cũng viết.
Lạc Tú lạnh lùng nhìn về phía Dương Nhị Cẩu, nhất thời Dương Nhị Cẩu bị doạ như người mất hồn.
Anh ta đã bỏ trốn được ba năm, nhưng chưa bao giờ mong cảnh sát nhanh đến như bây giờ, bởi vì anh ta sợ cảnh sát chưa kịp tới thì anh ta đã đi gặp diêm vương rồi.
Anh ta đã từng giết người nên càng sợ chết, anh ta từng giết người nên càng hiểu rõ, nếu Lạc Tú muốn giết anh ta thì chắc chắn sẽ ra tay.
Chốc lát sau người ở cục cảnh sát đã đến, vốn dĩ phải làm ghi chép vài chuyện lặt vặt khác nhưng Lạc Tú đã gọi một cuộc đến Thông Châu, năm sáu cảnh sát nhận được thông báo bèn dẫn người rời đi, hơn nữa còn có một cảnh sát trong số đó nói:
"Cảm ơn anh Lạc đã hỗ trợ bắt tên tội phạm đang bị truy nã này, sau khi trở về sẽ có tiền thưởng đến."
Khi mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, ba Lạc mấp máy môi muốn hỏi gì đó, dù sao hiện tại con trai của mình đã thay đổi quá nhiều.
“Ba, sau này con sẽ giải thích cho ba được không?” Lạc Tú cười nói.
“Được rồi, ba đi dọn dẹp bát đũa.” Ba Lạc mỉm cười rồi bước vào, dù sao thì đó cũng là con trai của ông, tuy bây giờ đã không còn giống như xưa nhưng đó cũng không phải chuyện gì xấu, nếu không muốn nói thì không cần nói.
Ở bên kia, Lạc Đại Phú mặt mày u ám nhìn đầu Lạc Viễn Phi quấn đầy băng gạc.
"Ngày mai tìm người xử lý thằng khốn kia, Viễn Phi, con lôi kéo chút quan hệ sau đó đi cưỡng chế trưng dụng đất đai của nhà bọn họ đi."
"Ba yên tâm đi, cho dù ba không nói con cũng sẽ giết cậu ta, ba chờ xem sau này con sẽ giết cậu ta thế nào." Lạc Viễn Phi siết chặt nắm tay lại, vô tình động vào miệng vết thương, nhất thời đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Ở nhà của Lạc Tú, ba Lạc vừa mới đi vào lại cầm di động đi ra, là mẹ Dương Minh Huy gọi tới.
Lạc Tú tiếp điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ Dương Minh:
“Tiểu Lạc, sau khi Minh Huy và các con tách ra, con có biết nó đi đâu không? Nó vẫn chưa về nhà, hơn nữa điện thoại cũng không liên lạc được.”
Lạc Tú cảm nhận được gì đó sắc mặt đột nhiên trở nên u ám..
Danh Sách Chương: