Cậu ta không thèm nói những điều vô nghĩa với Trần Hữu, anh ta còn không biết thầy Lạc là ai, tại sao lớp số ba có thể thừa nhận hay khuất phục thầy Lạc thì anh ta không rõ lắm, anh ta còn so sánh với thầy Lạc ư?
Trong mắt Lưu Chí Cường, Trần Hữu chính là một tên đại ngốc.
“Tôi đếm tới ba, nếu thầy còn không cút, vậy thật xin lỗi, hôm nay thầy phải bò ra ngoài.”
Lưu Chí Cường cười khẩy nói, nhấc nhấc chiếc ghế trong tay lên, sau đó chỉ ra cửa lớn.
Những người khác của lớp số ba cũng đứng lên theo, trực tiếp cầm đồ vật trên tay, xem chừng giống như thực sự chuẩn bị đánh người.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu nhóm người này muốn đánh Trần Hữu vậy thì bọn họ thật đúng là dám ra tay.
Nói đánh là đánh, có thể làm gì bọn họ chứ.
Dù sao bọn họ cũng là lớp 12/ 3 khét tiếng.
“Các cậu làm gì vậy, thật muốn làm phản phải không?” Trần Hữu có chút hoảng hốt, anh ta không ngờ học sinh lớp này lại có thể chống lại anh ta như thế.
“Bỏ đi, Chí Cường, không thèm nói chuyện với tên ngốc này, chúng ta đi thôi, mọi người nên làm gì thì đi làm đi.”
Hàn Phong vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc châm trước mặt Trần Hữu, sau đó ung dung sải bước ra khỏi phòng học.
Lưu Chí Cường liếc nhìn Trần Hữu với ánh mắt khinh thường, sau đó nói với Trần Hữu rằng anh ta là một tên ngốc và đi theo ra ngoài.
Ầm ĩ trong chốc lát, toàn bộ học sinh của lớp số ba đều rời đi, không lên lớp nữa.
Nhưng Trần Hữu không dám ngăn cản, anh ta sợ bị đánh.
Nhìn lớp học trống không, Trần Hữu mới phát hiện dường như mọi chuyện không giống với suy nghĩ của anh ta.
Chuyện anh ta tưởng tượng mình thu phục lớp 12/3 chỉ với một câu nói không hề xảy ra.
Hơn nữa, thái độ của những người này đối với anh ta căn bản không giống như những gì anh ta tưởng tượng, bọn họ cũng không coi anh ta ra gì.
Mặc dù không có Lạc Tú, mặc dù anh ta trở thành chủ nhiệm của lớp 12/3, nhưng hình như anh ta không có khả năng làm cho những học sinh của lớp 12/3nghe lời.
“Thế này là thế nào? Chủ nhiệm Trần, chẳng phải sáng nay vẫn đang yên đang lành đấy sao? Thầy đã nói những gì với bọn trẻ vậy?”
Thầy giáo dạy lịch sử cầm sách giáo khoa đi tới, nhìn thấy lớp học trống không, nhất thời ngẩn người.
Sáng nay chính anh ta đã tự mình đến xem, mấy đứa trẻ của lớp số ba có vẻ như đã thật sự cải tà quy chính, cả lớp còn nghiêm túc ngồi nghe giảng, sao đến buổi chiều lại thành ra như vậy rồi?
Phải biết rằng anh ta đã vì thế mà chuẩn bị giáo án thật kỹ, định sẽ lên lớp giảng bài cho lớp số ba một cách tâm huyết, kết quả là mới nửa ngày trôi qua đã quay về nguyên trạng, thậm chí còn trầm trọng hơn?
Trần Hữu bị thầy giáo dạy lịch sử hỏi vậy, sắc mặt lập tức trở nên xám ngoét.
Học sinh của lớp số ba không hẹn mà cùng tụ tập lại trên sân thể dục.
Không lâu sau, Hàn Phong thở hổn hển chạy tới.
“Thế nào? Hàn Phong, có phải thầy Lạc đi thật rồi không?” Học sinh của lớp số ba đều đang chờ đợi xác nhận của Hàn Phong.
“Đi xem rồi, cửa phòng mở, đồ của thầy Lạc đều cầm đi hết rồi.” Hàn Phong ủ rũ đáp.
“Hỏng rồi! Con mẹ nó, đầu óc hiệu trưởng có vấn đề à?”
“Chúng ta chỉ phục thầy Lạc thôi.”
“Nếu không phải thầy Lạc làm chủ nhiệm lớp, tôi cũng không đồng ý.
Những người khác xứng làm giáo viên chủ nhiệm của chúng ta sao?”
“Má nó, bây giờ phải làm sao?” Đến cả học sinh nữ cũng phun lời chửi thề, có thể thấy tâm trạng của lớp số ba kích động đến mức nào.
“Chí Cường, làm sao bây giờ?” Tất cả mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Lưu Chí Cường.
“Tôi có một chủ ý, mọi người khôi phục lại tình trạng lúc trước, thậm chí càng không kiêng nể gì là tốt nhất.”
“Vậy nghĩa là sao hả Chí Cường?”
“Hàm ý rất đơn giản, chắc chắn thầy Lạc đi vì chuyện khác, nếu không các cậu nghĩ xem ai có bản lĩnh đuổi thầy Lạc đi chứ?” Lưu Chí Cường phân tích vô cùng thấu đáo, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía An Linh Như.
Mọi người cũng nhìn về phía An Linh Như, hiển nhiên là phát hiện ra điều gì.
“Được rồi, tôi thừa nhận, thầy Lạc đến trường là vì chuyện của tôi, vì bảo vệ tôi.
Kẻ bắt cóc tối qua hẳn là đến để bắt tôi, nhưng thầy Lạc đã nói với tôi sẽ bảo vệ tôi tới khi kết thúc năm ba trung học.”
An Linh Như thấy không giấu được nên đã nói ra sự thật.
“Cho nên, vậy là khẳng định đã xảy ra chuyện rồi.
Linh Như, nếu chuyện này cậu không có cách nào, chúng ta còn có một cách khác.” Lưu Chí Cường cười khẩy nói, đã nghĩ xong xuôi biện pháp rồi.
“Cách gì, cậu mau nói ra đi.” Thi Thi sốt ruột, ai cũng thực sự hy vọng thầy Lạc có thể trở về.
“Chẳng phải vừa mới nói đấy sao? Chúng ta làm ầm ĩ lên, càng lớn càng tốt, càng khó đối phó càng tốt, để cho mấy kẻ ngốc kia biết chỉ có mời thầy Lạc về chúng ta mới dừng lại.” Lưu Chí Cường đưa ra một ý tưởng tiêu cực.
“Hay, tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý.”
“Làm, trực tiếp làm cho trường Uất Kim Hương phải long trời lở đất.”
Tất cả mọi người đều tán thành, bởi không có ai không hy vọng Lạc Tú trở về.
Học sinh của lớp số ba giải tán.
Lưu Chí Cường gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Thánh Đào, cậu đang ở đâu?”
“Trong viện, suýt chút nữa tôi bị ba tôi đánh chết rồi.” Diệp Thánh Đào đáp.
“Chúng tôi có một kế hoạch, cậu quay về tiếp tục làm loạn đi, thế nào?”
“Cậu muốn hại chết tôi à, tôi không gây chuyện đã suýt chút nữa bị chết rồi.” Diệp Thánh Đào mắng.
“Thầy Lạc mất tích rồi, lần này chúng tôi mong cậu quay về dẫn dắt lớp số ba làm loạn một trận, tốt nhất là quấy cho trường Uất Kim Hương long trời lở đất lên.”
Lưu Chí Cường cười khẩy nói, nếu Diệp Thánh Đào quay về, vậy cậu ta tuyệt đối có bản lĩnh này.
“Thế thì tôi cũng không dám đâu, tôi sợ thầy Lạc đến tìm tôi tính sổ.” Hiển nhiên Diệp Thánh Đào bị Lạc Tú dọa cho sợ hãi.
“Đừng lo, cậu hãy nghe tôi nói…”
Ở phía bên kia, Lạc Tú và Phi Long ngồi trong xe.
“Thầy Lạc, thật xin lỗi về chuyện lần này.” Phi Long xin lỗi rất chân thành.
“Còn nữa thầy Lạc, đây là thù lao đã đồng ý với anh.” Phi Long đưa cho Lạc Tú một chiếc hòm bằng kim loại.
Điều này khiến Lạc Tú hơi bất ngờ, anh cho rằng sự việc còn chưa hoàn thành, đối phương hẳn là sẽ không đưa thù lao cho anh mới đúng.
“Ha ha, thầy Lạc, chúng tôi không giống với bọn họ.
Chúng tôi nói một là một, nói hai là hai, chưa bao giờ nuốt lời, đây là bản tính của người quân nhân.” Phi Long giống như nhìn thấu sự nghi ngờ của Lạc Tú, sau đó giải thích nói.
Lạc Tú cũng không từ chối, bởi vì anh thật sự cần hoặc là nói muốn hạt giống đó.
Sau khi hai người chia tay, Lạc Tú không lập tức trở về mà tùy ý đi bộ trên đường.
“Đinh đinh…”
Điện thoại vang lên, Lạc Tú kết nối đường dây.
“Alo, anh Lạc, anh đang ở đâu?” Đây là cuộc gọi đến của Từ Văn Binh.
“Được, lát nữa tôi sẽ lái xe đến đón anh.
Vừa hay bên phía Vịnh Bàn Long có chút chuyện không giải quyết được.
À đúng rồi, cô Thục Đoan đang ở đây, kêu anh mang một phần canh đậu xanh đến.”
Cúp máy xong, Lạc Tú lướt nhìn ngã tư đường, sau đó tiếp tục đi bộ.
Một tờ đơn quảng cáo bỗng rơi xuống trước mặt Lạc Tú.
“Xin chào anh, anh có biết đến biệt thự Lam Thiên không? Chúng tôi là tiểu khu có vị trí tốt nhất và cao cấp nhất Thông Châu, thân phận của anh nhất định rất thích hợp để có một căn.
Chúng tôi có một căn hộ cao cấp dành cho người độc thân, phù hợp nhất với anh.”
“Trương Tử Quân, con mẹ nó, cậu có biết làm việc không? Trông anh ta như một người đàn ông nghèo, lại còn trẻ như vậy, đừng nói là mua nhà, đến mua cái phòng vệ sinh cũng phải vất vả, cậu đưa cho anh ta tờ đơn quảng cáo làm gì.”.
Danh Sách Chương: