Lạc Tú ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương đại sư.
Cảnh tượng này khiến trong đôi mắt của Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đầy tuyệt vọng.
Đặc biệt là Trương Phán Phán, cô ta đã nói với Lạc Tú rằng đừng can thiệp vào việc riêng của người khác.
Bây giờ thì hay rồi, đã biến thành cục diện như thế này.
Hơn nữa giọng điệu của Lạc Tú điên cuồng như muốn chết.
Cần biết rằng trong đám người thường thì Dương Minh Huy được coi là cao thủ nhưng trước mặt đám người này không có chỗ cho anh ta phản kháng.
Căn bản là không có một cấp độ nào cả.
Thật đáng tiếc khi Lạc Tú tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy.
“Nào, ai sẽ lên trước đây?” Lạc Tú thản nhiên đứng đó, thậm chí còn đút hai tay vào túi quần như thể đã nắm chắc chiến thắng.
“Cậu là người đầu tiên đứng trước mặt bổn toạ mà điên cuồng như thế!” Trương đại sư cũng bị Lạc Tú chọc tức đến nỗi cười khẩy.
Ông ta đã không còn là người thế tục, đi đâu cũng coi như thần linh, giờ đây ở nơi xa xôi hẻo lánh này lại có người dám khinh thường ông ta như vậy.
Quả nhiên đúng như câu nói kia, vùng khỉ ho cò gáy thì sẽ xuất hiện điêu dân.
Khi Dương Minh Huy nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Tú, anh ta biết coi như xong đời rồi, ban nãy anh ta đã tự mình lĩnh giáo được bản lĩnh của đối phương.
Đó là bản lĩnh mà sức người không thể chống lại được.
Trương đại sư vẫn chưa nhúc nhích.
Một người đàn ông bên cạnh Trương đại sư đã di chuyển trước.
Mà người này chính xác là người đã đánh Dương Minh Huy bị thương.
“Trước mặt Trương đại sư mà dám ngông cuồng như vậy, mày được lắm, có điều hãy xuống âm phủ mà sám hối tội của mày đi!” Người đàn ông áp sát về phía Lạc Tú.
“Vừa vặn để cho kẻ phàm tục như mày mở mang tầm mắt về sức mạnh mà thần linh đã ban cho chúng tao.” Ba người đàn ông khác cũng bước ra ngoài, bao vây Lạc Tú.
Nghe được câu có một không hai này, Lạc Tú mỉm cười, sau đó anh liếc nhìn Dương Minh Huy rồi lại nhìn về phía người đàn ông nói.
“Ai trong các người đã đánh bạn tôi bị thương?”
“Tao!” Người đàn ông bước ra đầu tiên cười khẩy, thậm chí còn cười đầy giễu cợt.
Trong mắt họ, đây chính là họ đang định chơi trò mèo vờn chuột.
Mà vào lúc này, con chuột còn dám càn rỡ như thế, cho nên đồng thời cả ba người họ đều lộ vẻ mỉa mai.
“Vậy thì anh.”
Lạc Tú đã biến mất.
“Bắt.”
Một bàn chân xuất hiện trước mắt người đàn ông.
“Đầu.”
Chân còn lại đá vào mặt người đàn ông.
“Trước.”
Những lời này vừa dứt thì đồng thời người đàn ông kia cũng ngã vật ra đất.
Lần này Lạc Tú không hề nương tay, dù sao ở vùng núi hoang vu này có giết người cũng chẳng gây ra rắc rối gì.
Sau khi người đàn ông ngã xuống đất, khuôn mặt hoặc nói là toàn bộ đầu của anh ta bị vỡ vụn.
Cùng với máu phun ra, hiện trường lập tức yên lặng!
Mà Trương đại sư cũng trợn trừng mắt.
“Tông sư? Tốc độ cực cao, giống như quỷ mị, cậu đã nhập võ đạo, đã bước vào cảnh giới tông sư rồi ư?”
“Mau lui lại!” Trương đại sư hét lớn.
Bốn thủ hạ của ông ta quả thật có thân thủ bất phàm, nhưng chỉ cần chưa nhập môn mà gặp cao thủ cấp bậc tông sư thì chỉ có một kết cục, đó là chết chắc.
“Trễ rồi.” Lạc Tú khẽ mỉm cười.
“Giết!” Lạc Tú bất ngờ quay đầu lại hét vào ba người kia.
Rừng cây rung chuyển dữ dội, đất đá dưới chân Lạc Tú bay lên, tạo thành một cái hố cạn.
Lập tức, ba cột máu phụt ra, ba thi thể ngã xuống đất.
Thổ khí sát nhân, trích diệp thương thân!
Đây mới chính là võ đạo tông sư!
Dương Minh Huy ngây người nhìn cảnh này, há hốc mồm đến nỗi suýt nữa nhét được hai quả trứng.
Mà Trương Phán Phán cũng sững sờ nhìn Lạc Tú.
Giống như lần đầu tiên biết Lạc Tú vậy.
Bốn người đó mạnh đến mức nào chứ?
Cho dù Trương Phán Phán đã tu luyện từ vài năm trước cũng tự nhận không thể đánh lại.
Hơn nữa, bốn người đó cũng là thủ hạ do chính Trương đại sư bồi dưỡng từ nhỏ, bản lĩnh vô cùng cao cường.
Nhưng vào lúc này, Lạc Tú chỉ cần đá một cái đã giết chết một người, sau đó anh hét lớn một tiếng đã giết chết ba người!
Đây có còn là người hay không?
Đây có thực sự là Lạc Tú không?
Còn Lạc Tú lại chẳng hề kiêng dè gì khi ở nơi thâm sơn cùng cốc này, dù sao trước đó ở trong thành phố mà thể hiện hết bản lĩnh thì rất dễ bị người ta sợ hãi, sẽ gặp phải mấy loại phiền phức không đáng có.
Nhưng ở đây, Lạc Tú không cần phải khống chế bản tính của mình nữa, anh rất thích giết chóc.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Trương đại sư cũng sững sờ.
“Được lắm, cậu thật sự đã khiến cho tôi rất bất ngờ, còn trẻ như vậy mà đã đạt tới tông sư chi cảnh.
Trước kia bổn toạ còn tưởng rằng cậu chỉ đang khoe khoang mà thôi, không ngờ trên thế giới này thật sự có thiên tài tồn tại.” Trương đại sư cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình tĩnh thư thái kia.
“Nếu cho cậu thêm ba mươi năm nữa, có lẽ khi bổn toạ nhìn thấy cậu sẽ phải chật vật chạy trốn đấy.”
“Nhưng thật đáng tiếc, cho dù cậu là tông sư thì sao chứ?” Trương đại sư cười khẩy nói.
“Trước mặt bổn toạ thì vẫn mãi mãi là sức mạnh của thế tục mà thôi, khi cậu chứng kiến sức mạnh thực sự thì lúc đó cậu mới biết mình vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
“Ồ, sức mạnh thực sự?” Lạc Tú cảm thấy thật buồn cười, người trước mặt vừa mới nhập môn mà thôi, ngay cả thức tỉnh còn chưa đạt được mà lại dám nhắc đến sức mạnh thực sự trước mặt một người đã thức tỉnh ư?
Chuyện này nực cười giống như một người thường cầm một thanh kiếm gỗ nói với một tên lính đánh thuê đang cầm khẩu AK47 mà nói anh có biết vũ khí thực sự là gì hay không?
Nhưng rõ ràng Trương đại sư không nghĩ như vậy, trong mắt ông ta, dù võ công của anh có cao đến đâu thì đối với những người có tu vi đã nhập môn như ông ta thì những kẻ còn lại chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
“Để cậu mở mang thêm tầm mắt, cái gì mới gọi là sức mạnh thực sự!” Trương đại sư vừa động, giơ tay lên, trên không trung đột nhiên đông cứng lại thành một thanh trường thương làm bằng băng, xung quanh Trương đại sư và cả Lạc Tú cũng có rất nhiều gai băng mọc tua tủa lên như măng!
“Đây là cái mà ông gọi là sức mạnh thực sự sao?” Lạc Tú nhướng mi, lại nở nụ cười.
“Sinh sau đẻ muộn ngu dốt!” Trương đại sư phất tay, đột nhiên hàng chục cây trường thương do băng hoá thành xuất hiện, mũi thương hướng về phía Lạc Tú, dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu Trương đại sư cũng đủ để đâm thủng Lạc Tú trong nháy mắt.
Những cây trường thương do hàn băng biến thành thật sự không tầm thường, độ cứng của chúng có thể so sánh với sắt thép, nếu là người bình thường thì sợ rằng sẽ bị đâm thủng ngay.
Hơn nữa Lạc Tú cũng nhận thấy rằng cây cối xung quanh cũng bắt đầu đóng băng, toàn bộ phạm vi trong bán kính hai mươi mét đều bị đóng băng.
Giờ phút này Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đều kinh hãi, bởi vì đây chắc chắn là sức mạnh của thần linh, quá đáng sợ rồi.
Đây chắc chắn không phải là sức mạnh mà người phàm có thể đối đầu.
Ngay cả những cây đại thụ cũng bị đóng băng, được bao phủ bởi một lớp băng trong suốt.
Thậm chí, trong chớp mắt dường như nhiệt độ xung quanh họ đã giảm xuống âm bốn mươi đến năm mươi độ, Dương Minh Huy và Trương Phán Phán còn cảm thấy rất khó để cử động các ngón tay của họ.
“Hừm, để cho cậu mở mang tầm mắt về sức mạnh băng phong vạn dặm!” Trương đại sư vung tay lên, những mũi thương do băng biến hóa phóng về phía Lạc Tú còn nhanh hơn cả những viên đạn.
Nhưng ngay khi những mũi thương đó chuẩn bị đâm vào Lạc Tú thì chúng đột ngột dừng lại.
“Sức mạnh thực sự?”
“Băng phong vạn dặm?”
Giọng nói châm chọc của Lạc Tú vang lên.
Ngay lập tức dưới chân mọi người, thậm chí có thể nói là toàn bộ ngọn núi rung chuyển kịch liệt.
Sau đó đất đá bay lên, một luồng khí cực kỳ áp lực quét ngang tám hướng.
Một cái đầu rồng khổng lồ chui ra khỏi mặt đất!
Đó là một con rồng băng, với một cái đầu rất đáng sợ, một luồng khí lạnh lẽo và một cơ thể trong suốt, cái đầu rồng to như một cái xe tải lớn vậy.
Con rồng đột ngột ngẩng đầu lên, để lộ gần hết cơ thể, cao khoảng năm mươi sáu mét, cao gần bằng một tòa nhà hai mươi tầng.
Lạc Tú bước lên đầu rồng và từ từ đến gần Trương đại sư với vẻ mặt giễu cợt.
“Sức mạnh thực sự?”.
Danh Sách Chương: