Trên thực tế, không chỉ có mấy người Hạ Thu Diễm, mà hầu hết những người có mặt đều rất tò mò.
Rốt cuộc là loại đàn ông nào có thể khiến Giang Khả Khả, thiên kim của nhà hào phú hàng đầu ở Hải Đông, đột nhiên làm ra chuyện như vậy trước ngày kết hôn.
Phải biết rằng bây giờ không chỉ có nhà họ Sở bị mất mặt, mà người bị chế giễu nhiều nhất vẫn là nhà họ Giang!
Toàn bộ nhà họ Giang giờ trở thành một mớ hỗn độn, trở thành tâm điểm của Hải Đông.
Mà nhiều người tự nhiên tò mò, người đàn ông này là ai?
Có bản lĩnh gì?
Chẳng lẽ còn xuất sắc hơn cả Sở Vân Long của nhà họ Sở?
Nếu nói về gia thế và tiền đồ, trong toàn bộ Hải Đông, e rằng không tìm ra thanh niên nào còn xuất sắc hơn cả Sở Vân Long cũng nên nhỉ?
Vì vậy Hạ Thu Diễm và Trần Hoa Hoa tự nhiên rất tò mò về người đó.
Còn Hạ Hân Hân do dự một lúc, nhưng vẫn mở tin nhắn và liếc qua.
Nhưng Hạ Hân Hân lại như bị sét đánh ngay lập tức, một cơn lửa giận trong sâu thẳm trái tim tức thì bùng lên.
“Tên họ Lạc kia.” Hạ Hân Hân nghiến răng nghiến lợi.
“Sao vậy?” Trần Hoa Hoa giật lấy điện thoại di động của Hạ Hân Hân, tin nhắn chỉ có ba chữ.
Không cần đâu!
“Tên họ Lạc này quá không biết điều rồi đó!” Trần Hoa Hoa cũng có chút tức giận.
Hạ Thu Diễm quay đầu lại vừa nhìn thấy thì nhất thời cũng cười khẩy một tiếng.
"Hân Hân, người như thế cháu nên kéo cậu ta vào danh sách đen, khiến cậu ta biến mất khỏi thế giới của cháu mãi mãi."
"Cậu ta cho rằng cậu ta là ai hả? Cháu đã cho cậu ta một bậc thang để xuống, nhưng cậu ta lại không biết suy xét như vậy, thế thì cứ để cho cậu ta hối hận đi."
"Cô muốn xem sau này cậu ta có thể tìm được loại phụ nữ như thế nào?"
“Đúng đó, Hân Hân, một người như vậy thật không biết tốt xấu.
Anh ta nghĩ anh ta còn có thể tìm được thiên kim nhà hào phú sao?” Trần Hoa Hoa ở một bên cũng cười cợt.
Hạ Hân Hân cũng đầy lửa giận.
Lạc Tú, anh thật sự cho rằng tôi thèm anh chắc.
Không có nhà họ Hạ của chúng tôi, không có tôi, anh cho rằng anh là ai chứ?
Anh cho là anh thật sự có thể tìm được một người tốt hơn cả tôi à?
Nhưng ngay lúc này, đám đông đột nhiên trở nên ồn ào.
Tiếp theo vốn nên là cô dâu chú rể đi lên đường kia, song lúc này, một cô gái nắm tay một người đàn ông chậm rãi bước tới.
Sẽ không sao nếu là người khác, nhưng người phụ nữ này lại là Giang Khả Khả của nhà họ Giang.
Không cần phải nhiều lời, trong tích tắc, ánh mắt của toàn trường đều tập trung vào Giang Khả Khả và người đàn ông bên cạnh cô ta.
Mà khi ba người Hạ Hân Hân nhìn thấy người đàn ông đang nắm tay Giang Khả Khả là ai thì sắc mặt tức khắc thay đổi, trực tiếp đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Vừa rồi các cô vẫn còn đang bàn luận xem rốt cuộc là ai có bản lĩnh như vậy, lại có thể khiến thiên kim của nhà hào phú hàng đầu ở Hải Đông hối hôn.
Không tiếc mạo hiểm bị bắt cũng phải đi hẹn hò.
Vừa rồi bọn họ còn đang thảo luận châm chọc Lạc Tú sẽ hối hận, không thể nào tìm được cô gái tốt hơn Hạ Hân Hân.
Nhưng bây giờ thì sao?
Giang Khả Khả nắm chặt tay Lạc Tú và trực tiếp bước trên thảm đỏ.
Này còn cần phải nói gì nữa ư?
Người đàn ông có thể khiến Giang Khả Khả nắm tay nhất định chính là người đàn ông đã hẹn hò tối hôm qua.
Hạ Hân Hân đúng là không tệ, nhưng so với Giang Khả Khả của nhà hào phú số một ở Hải Đông thì sao?
Vậy nhất định là kém xa, tuyệt đối không có cách nào so sánh được!
Bất kể ngoại hình, gia thế bối cảnh hay thậm chí là bằng cấp, Giang Khả Khả đều không phải người mà Hạ Hân Hân có thể so sánh được.
Lạc Tú không thể tìm thấy một người tốt hơn?
Lạc Tú sẽ hối hận?
Hiện tại người hối hận nhất không phải Lạc Tú, mà là Hạ Hân Hân!
Hạ Hân Hân xấu hổ, còn sắc mặt của Hạ Thu Diễm và Trần Hoa Hoa thì khó coi như ăn phải ruồi bọ vậy.
Ngày hôm qua bọn họ cũng từng giáp mặt châm chích Lạc Tú, hôm nay lại châm chọc sau lưng Lạc Tú.
Nhưng sự thật chẳng khác nào một cái tát vào mặt những con người này.
Trong phút chốc, Hạ Hân Hân lại đột nhiên nhớ tới câu nói mà Hạ Nguyên Vũ nói với cô ta: Đừng xem thường Lạc Tú, nếu không con sẽ hối hận.
Nhà họ Hạ so với nhà họ Giang thì có là cái thá gì?
Hạ Hân Hân cô ta so với Giang Khả Khả thì lại là cái thá gì?
Nghĩ đến lời chế giễu hôm qua đối với Lạc Tú, Hạ Hân Hân cúi đầu xấu hổ, trong lòng rất hối hận!
Hạ Thu Diễm và Trần Hoa Hoa cũng vậy.
Bọn họ làm gì có tư cách mà coi thường Lạc Tú?
Mọi chuyện đã thành như thế này, Lạc Tú sau này nhất định sẽ kết hôn với Giang Khả Khả.
Đến lúc đó, thân phận cô gia của nhà họ Giang người ta cũng đủ khiến mấy người bọn họ không dám ngẩng đầu lên nhìn rồi.
Và sự xuất hiện của Giang Khả Khả, còn mang theo Lạc Tú.
Đương nhiên khiến cho tất cả mọi người đứng phắt dậy nhìn hai người này trong nháy mắt.
Đặc biệt là Dương Thiếu Thiên, ngồi trên xe lăn nhìn Lạc Tú với đầy vẻ căm hận, vẻ mặt vặn vẹo.
“Khả Khả, cô còn mặt mũi mà đến à?” Dương Kim Vũ trong bộ váy cưới nở nụ cười chế giễu.
“Giang Khả Khả, cô tới đây làm gì?” Sở Vân Long cũng mở miệng nói.
Mà Sở Vân Hào đang đứng ở một bên cũng hơi sững sờ.
Sao lại là Lạc Tú?
Đặc biệt là Sở Vân Hào, anh ta đột nhiên cảm thấy, sao cứ có cảm giác như Lạc Tú tới là để gây rối.
“Tôi tới đây làm gì à?” Giang Khả Khả cũng không phải là người ăn chay, nhếch mép cười khẩy.
"Đương nhiên tôi tới đây để chúc phúc cho đôi nam nữ chó má các người."
"Tôi tin rằng tất cả mọi người đều rất tò mò, người đàn ông hẹn hò với tôi vào tối hôm qua là ai.
Vậy hãy để tôi giới thiệu một chút.
Đây là người đàn ông của tôi, bạn trai tôi, Lạc Tú!" Giang Khả Khả chỉ vào Lạc Tú và nói.
Ngay sau khi những lời này vừa được thốt ra, nhất thời dẫn tới một tràng huyên náo.
“Giang Khả Khả, cô còn mặt mũi nào mà nói những lời như vậy?” Sở Vân Long giả bộ căm phẫn.
"Tại sao tôi không nói được?"
"Đúng, không phải các người nói tôi đi hẹn hò với người đàn ông bí mật trước đêm kết hôn ư?"
"Không sai, tôi đã đi đấy.
Sở Vân Long anh là cái thá gì?"
"Dựa vào đâu mà Giang Khả Khả tôi phải kết hôn với một tên khốn vô dụng như anh?"
"Anh có điểm nào có thể so với Lạc Tú nhà chúng tôi?"
"Còn cả cô nữa Dương Kim Vũ, hiện tại đối tượng kết hôn của cô chỉ là một chiếc giày hỏng bị Giang Khả Khả tôi vứt bỏ mà thôi.
Có phải cô cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy bản thân mình rất may mắn hay không?"
“Không sao, là bạn thân của nhau, thứ đồ bỏ đi mà tôi không cần nữa, cô có thể cầm hết!” Những phát tiết liên tục của Giang Khả Khả khiến mọi chuyện lập tức thay đổi hương vị.
Vốn dĩ mọi chuyện chính là Giang Khả Khả cùng nhà họ Giang gánh tiếng xấu trên lưng, nhưng bây giờ Giang Khả Khả tương kế tựu kế, trực tiếp sửa miệng thành là cô không xem trọng Sở Vân Long, vứt bỏ Sở Vân Long.
Nếu là vậy, không chỉ có thể rửa sạch tai tiếng của nhà họ Giang, mà còn có thể khiến người ta cười nhạo, Sở Vân Long anh ta đã bị Giang Khả Khả vứt bỏ.
Mấy câu này vừa ra khỏi miệng, tức thì người quản lý của nhà họ Sở chuẩn bị đứng lên nói chuyện.
Nhưng mà người bên nhà họ Giang cũng đến đây rồi, một mảnh đông nghìn nghịt.
Rõ ràng là hôm nay muốn đến gây chuyện.
"Tôi hẹn hò trước đêm kết hôn thì làm sao?"
"Đó chỉ là tôi hối hôn thôi.
Giang Khả Khả tôi chướng mắt đồ khốn vô dụng Sở Vân Long anh, chướng mắt tên phế vật là anh."
"Mà người đàn ông của tôi, điểm nào cũng tốt hơn anh!"
“Điểm nào cũng tốt hơn tôi?” Sở Vân Long cũng cười.
Tuy rằng không biết tại sao, người sắp xếp cho Giang Khả Khả lại trở thành người đàn ông vô danh này, nhưng Giang Khả Khả vẫn còn non lắm.
“Tôi nhớ thằng nhóc này là chồng chưa cưới của Hạ Hân Hân đúng không?” Dương Thiếu Thiên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, trong mắt tràn đầy oán hận.
Nhưng sắc mặt của Hạ Hân Hân lại đột nhiên thay đổi.
“Hơn nữa thằng nhóc họ Lạc à, anh cảm thấy anh có thể so sánh với Sở Vân Long của nhà họ Sở sao?” Dương Thiếu Thiên nhìn Lạc Tú với vẻ giễu cợt..
Danh Sách Chương: