“Đáng tiếc Tiểu Ly không chịu đi theo tớ.”
“Bỏ đi, hoàn cảnh của Tiểu Ly đặc biệt mà.” Bốn bạn nữ quay về ăn cơm.
Chỉ là ở bên kia, vẻ mặt Trần Hữu vô cùng khó chịu, có thể nói giờ phút này anh ta đã tức đỏ ngầu cả mắt.
“Lạc Tú!” Trần Hữu nghiến răng nghiến lời nói.
Tôn Huy Nam ở bên cạnh cũng vô cùng ủ rũ.
Hai người dính đầy đồ ăn trên đầu trông có vẻ rất chật vật, hơn nữa chuyện vừa nãy đã truyền đi rất nhanh, đã nhanh chóng lan rộng ra, thậm chí còn đến tai mấy giáo viên.
Hơn nữa dọc đường đi vẫn luôn có người chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
“Đồ lừa đảo, thật quá mất mặt.”
“Đúng đấy, đến căng tin giả vờ khoe khoang giàu có, cuối cùng lại không có tiền, mất mặt thật sự.”
“Vừa rồi tôi ở bên kia, tên này đã thề chắc như đinh đóng cột, nói cái gì mà chỉ cần thầy Lạc dám bỏ tiền thì anh ta cũng dám bỏ.
Kết quả lại ăn vạ, chơi trò gì không biết?”
Tiếng mắng chửi như vậy đương nhiên Trần Hữu và Tôn Huy Nam cũng nghe được, bước chân của bọn họ không khỏi tăng tốc nhanh hơn.
Đến văn phòng đóng cửa lại, Trần Hữu bực tức đá văng đổ chiếc bàn.
“Cục tức này tôi không nuốt trôi nổi.”
“Thầy Tôn, ông nghĩ cách nào đi, không thế tiếp tục như vậy nữa, tôi nín nhịn quá lâu rồi.” Trần Hữu tức đến nỗi sắp xì khói.
Tôn Huy Nam cũng cảm thấy chuyện này quá mất mặt, hơn nữa Lạc Tú quả thật càng ngày càng chiếm ưu thế.
Lúc này mới là ngày thứ hai mà đã bắt bọn họ chịu hai nỗi thiệt thòi lớn.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hai người bọn họ cũng sẽ tiêu đời.
“Hay là chúng ta ra tay từ lớp số 3 đi?” Tôn Huy Nam bỗng nhiên nghĩ tới điểm này.
“Thế nào?” Trần Hữu u ám hỏi.
“Mỗi học sinh ở lớp số 3 đều có vấn đề, tôi thấy chúng ta tóm một học sinh lớp số 3 sau đó ép tên họ Lạc kia.” Tôn Huy Nam bỗng cười nói, tính toán ra tay với học sinh.
“Vậy tóm đứa nào đây?” Trần Hữu hỏi.
“Mấy đứa khác chúng ta không dám động, hay là tóm Chu Tiểu Ly đi, không phải nó là chị cả của Uất Kim Hương sao? Mỗi buổi tối cô ta đều đi thu phí bảo vệ ký túc xá nữ, chúng ta đi bắt cô ta.” Tôn Huy Nam đề xuất ý kiến.
“Được, ý hay đấy, trước kia chúng ta không dám bắt cô ta nhưng hiện tại đã khác rồi.
Chúng ta bắt cô ta, sau đó cũng không thông báo cho người nhà cô ta, để Lạc Tú đi tìm đến đó, tôi xem anh ta xử lý ra sao.” Trần Hữu vỗ tay khen ngợi.
“Đúng, anh ta không phải là chủ nhiệm lớp số 3 sao, tôi xem học sinh lớp số 3 phạm vào chuyện này thì anh ta có thể làm gì được?” Tôn Huy Nam cũng cảm thấy chủ ý này của mình rất hay.
“Đúng, hơn nữa hoàn cảnh gia đình Chu Tiểu Ly đặc biệt, tính cách cô ta cũng khá cổ quái, anh ta gặp chuyện của Chu Tiểu Ly cũng phải bó tay.”
“Ý kiến hay, đêm nay chúng ta ra tay.” Hai người thương lượng xong xuôi cách hãm hại Lạc Tú.
Qua giờ ăn cơm là giờ tự học buổi tối, lớp tự học sắp tan, Hàn Phong đắc ý cầm lấy điện thoại trong tay mình xoay tròn.
“Ha ha, xong xuôi rồi, đợi lát Lão Đại của tôi sẽ dẫn người qua đây.” Hàn Phong nói với Lưu Chí Cường.
“À này Chí Cường, bọn họ không vào được trường, cậu nói xem đợi lát nữa tôi lừa anh ta ra ngoài kiểu gì đây?” Hàn Phong nhíu mày nói.
“Mẹ kiếp cậu bị ngu à, tôi đưa ra ý này cho cậu.
Lát nữa cậu ra cổng trường gây sự một chút, sau đó tự nhiên sẽ có người gọi điện cho anh ta đi ra ngoài.” Lưu Chí Cường mở miệng nói.
“Hơn nữa đến lúc đó chuyện này còn có thể hoàn toàn không liên quan gì đến cậu.” Lưu Chí Cường nháy mắt, đưa ra ý kiến hay.
“Ha ha, vẫn là Chí Cường thông minh, IQ 180 thật sự không phải là bốc phét.” Hàn Phong cười nói, sau đó còn chưa tan học đã đi ra ngoài từ cửa sau.
Giờ tự học buổi tối nhanh chóng kết thúc.
Ai về nhà đã về nhà, ai về ký túc đã về ký túc xá.
Có điều thật ra, người có thể về nhà cũng chỉ có vài bạn nhà xung quanh đây.
Mà lúc này điện thoại của Lạc Tú cũng vang lên.
“Thầy Lạc, học sinh lớp thầy đang gây sự ở bên ngoài, thầy mau đi xem đi.” Đây là thầy Chu gọi tới.
“Được, tôi đến ngay đây.” Lạc Tú nhíu mày nhưng vẫn đi xem.
Xuyên qua sân thể dục đi đến phòng bảo vệ, Hàn Phong đang bị Tôn Huy Nam dạy dỗ nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Tú đến, Tôn Huy Nam đã đổi mục tiêu sang Lạc Tú.
“Thầy Lạc, đây là học sinh mà thầy dạy ra đấy à?” Tôn Huy Nam vốn định đi ký túc xá bắt người, không ngờ rằng bảo vệ lại gọi điện nói cửa kính xe ông ta bị người ta đập vỡ.
Tôn Huy Nam đành phải vội vội vàng vàng chạy qua đây, bên kia chỉ đành để Trần Hữu đi bắt người, đi ra vừa hay tóm được Hàn Phong.
“Được rồi thầy Tôn, tôi đã hiểu tình hình rồi, thầy cứ đi trước đi, tôi sẽ dạy dỗ cẩn thận.” Lạc Tú mở lời.
“Cái gì, thầy đã hiểu tình hình rồi? Tôi còn chưa nói là chuyện gì cơ mà?” Tôn Huy Nam bị chọc tức.
“Được rồi thầy Tôn, thầy có chuyện gì thì cứ đi làm trước đi, tôi sẽ dạy dỗ cậu ta.” Lạc Tú lại nói.
Mà Tôn Huy Nam thật sự có việc, đó là phải đi đến ký túc xá nữ tóm Chu Tiểu Ly chuyện thu phí bảo vệ, đương nhiên không muốn dềnh dàng ở đây lâu, dẫu sao bên kia mới là chuyện chính.
Nếu không ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách làm khó Lạc Tú.
“Được, tôi mong là thầy có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục.” Tôn Huy Nam nói xong, sau đó mượn một chiếc xe điện nhỏ ở phòng bảo vệ rồi chạy đi.
Đợi Tôn Huy Nam rời đi, Lạc Tú quay lại nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong còn tưởng rằng Lạc Tú sẽ quở trách mình một trận, dù sao giáo viên nào cũng sẽ đều như vậy, có thế nào cũng sẽ nói mình mấy câu.
Nhưng mà không sao cả, lão đại của cậu ta đã trên đường đến đây rồi, đợi lát nữa đập cho anh ta một trận là được.
Nhưng mà…
“Được rồi, cậu đi đi.” Lạc Tú đột nhiên nói ra câu này.
Điều này khiến cho Hàn Phong đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng phải ngây ngẩn cả người.
“Thầy không mắng tôi à?”
“Tôi mắng cậu làm gì? Chuyện có to tát gì đâu?” Lạc Tú cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không phải chỉ là đập vỡ cửa kính xe hay sao?
Anh còn từng giết người nữa kìa, nói gì đến cái chuyện đập cửa kính xe nho nhỏ này.
“Nhưng mà không phải thầy đã nói với thầy Tôn sẽ dạy dỗ tôi sao?” Hàn Phong hỏi.
“Ồ suýt thì quên, sau này nhớ kỹ, lúc đập cửa thì đừng để cho người ta nhìn thấy, lén lút mà đập.” Lạc Tú bất thình lình nói một câu như vậy khiến cho Hàn Phong ngơ ngác.
Cậu ta cảm thấy thầy giáo này hình như không được bình thường.
Hơn nữa cậu ta còn phải kéo dài thời gian, lão đại của cậu ta còn chưa đến nơi đâu.
“Thầy không hỏi tại sao nhiều xe như vậy mà tôi lại cứ đập cửa xe của ông ta ư?”
“Ồ, vậy cậu nói xem.” Lạc Tú cũng hỏi.
“Bởi vì ông ta luôn tìm cơ hội quấy rầy các bạn nữ.”
“Reng reng reng…” Điện thoại của Lạc Tú lại vang lên.
“Thầy Lạc, học sinh của thầy lại xảy ra chuyện rồi, đang bị bắt đến văn phòng hiệu trưởng kìa, thầy mau đi xem nhanh đi, là một bạn nữ.”
Thầy Chu lại gọi điện thoại đến, hơn nữa điện thoại còn chưa cúp máy, anh đã thấy hiệu trưởng gọi tới.
Lạc Tú cũng không nhấc máy, trực tiếp cúp cả hai cuộc điện thoại.
Sau đó quay đầu bước đi.
“Ơ thầy Lạc, thầy đi như thế này sao, tôi còn chưa nói xong mà.” Hàn Phong nào dám để Lạc Tú đi, lão đại của cậu ta sắp đến nơi rồi.
“Để sau hẵng nói với tôi, tôi có việc rồi, cậu làm gì thì làm đi.” Lạc Tú bước nhanh đi, vội vội vàng vàng đi về phía văn phòng hiệu trưởng.
Lạc Tú đi chưa đầy hai phút, điện thoại của Hàn Phong đã vang lên: “Cái gì, lão đại, anh đã đến cổng rồi à?”.
Danh Sách Chương: