Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trường trung học Uất Kim Hương lại xảy ra chuyện.
Chu Tử Thiên vẫn rất coi thường Lạc Tú, cho dù ngày hôm đó Lạc Tú đã thể hiện sức mạnh có thể giết chết anh ta chỉ trong một giây, nhưng Chu Tử Thiên vẫn xem nhẹ năng lực của Lạc Tú.
Trong mắt anh ta, một người được cho là “côn đồ không hòa nhập với xã hội” có thể bảo vệ được An Linh Như, vậy tại sao anh ta lại không thể chứ?
“Tử Thiên, chuyện lần này không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.” Lãnh đạo của Cục an ninh tên là Lưu Quyền.
Thực ra nói một cách chính xác thì, chuyện bảo vệ An Linh Như về phía quân đội, nhưng vì bên Cục an ninh có người đã khăng khăng cướp nhiệm vụ này về bên họ để lập công.
Vì thế, đối với Cục an ninh thì đây là một chuyện cần được xem xét một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Dù sao nếu hoàn thành tốt thì Cục an ninh cũng được nở mày nở mặt, còn có thể nhận được thù lao.
Nhưng nếu làm không tốt thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng, không chỉ có một mình Lưu Quyền mất mặt mà hậu quả còn rất nghiêm trọng.
Thế nên, Lưu Quyền mới dặn dò như vậy.
“Anh Lưu yên tâm đi, chuyện lần này chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì đâu.
Mặc dù tên Lạc Tú kia trông có vẻ vô cùng lợi hại, nhưng tôi thấy anh ta chỉ biết giết người, không biết bảo vệ người.
Hơn nữa tôi cũng rất có kinh nghiệm trong việc bảo vệ người, đảm bảo sẽ không khiến anh bị mất mặt đâu.”
Quan hệ riêng tư giữa Chu Tử Thiên và Lưu Quyền rất tốt đẹp, vì thế các xưng hô giữa hai bọn họ cũng gần gũi, thân thiết hơn.
Lúc này, bọn họ không ở trong trường học.
Theo cách nói của Chu Tử Thiên thì hẳn là không có ai dám đến làm loạn ở những nơi như trường học.
Quan trọng nhất là, lần trước đã có một nhóm người vào trường để cướp người, nhưng đã thất bại.
Vậy chắc chắn bọn họ sẽ không chọn trường học nữa, chỉ cần để An Linh Như trong trường, không cho cô ta ra ngoài.
Sau đó, chuyện này coi như đã ổn thỏa, tuyệt đối không xảy ra bất cứ sai sót nào.
Hơn nữa, Chu Tử Thiên cũng đã vỗ ngực đảm bảo, cho dù có người dám đến trường học ra tay cướp người thì với năng lực của anh ta, anh ta cũng sẽ khiến đám người đó một đi không trở lại!
“Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?” Lưu Quyền vẫn thấy hơi không yên tâm.
“Anh Lưu yên tâm đi.
Thực ra em còn hy vọng là bọn họ sẽ tới, vì bọn họ không tới ngược lại còn hơi khó giải quyết.” Chu Tử Thiên cười nói.
Bọn họ không ở trong trường, mà ở trên một chiếc xe của trường.
“Ý của cậu là dùng An Linh Như làm mồi nhử, sau đó dụ đám người kia tới rồi hốt gọn một mẻ?” Lưu Quyền hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là sự chuyên nghiệp của bọn em.
So với việc chỉ biết ở trong chỗ sáng đề phòng kẻ địch một cách ngốc nghếch thì chúng ta nên ở trong tối, dẫn dụ kẻ địch tới rồi tung một đòn bất ngờ, hốt gọn cả đám!”
“Đó là sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư!” Lúc này Chu Tử Thiên tỏ ra rất tự tin.
Chỉ tiếc Lạc Tú không có ở đây, nếu anh ở đây thì e rằng anh sẽ mắng anh ta một câu: “Ngu xuẩn!”
Vì với thực lực của Chu Tử Thiên ngay cả một người cũng không đối phó nổi, huống hồ còn là một nhóm người?
Mười hai giờ đêm, điện thoại của Chu Tử Thiên bỗng nhiên đổ chuông, vì ký túc xá nữ của trường trung học Uất Kim Hương xảy ra chuyện rồi.
Chu Tử Thiên cũng lập tức bừng tỉnh, sau đó anh ta lựa chọn xuống xe, chạy tới đó.
Chỉ là điều mà Chu Tử Thiên không ngờ đến là đợi đến khi anh ta chạy đến đó thì đã có bảy tám người bắt được An Linh Như, bọn họ đang ở cổng lớn của ký túc xá nữ.
“Ander, chuyện lần này có thuận lợi, suôn sẻ quá không? Lần trước sao hai thằng đần bên Allen lại để xảy ra sơ suất được nhỉ?”
“Bọn chúng không ngờ là chúng ta lại dám đến lần thứ hai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa hình như lần này quả thực có hơi suôn sẻ nằm ngoài dự liệu của tao.” Một người đàn ông khác trong bộ đồng phục của lính đánh thuê cười nói.
“Các vị, nếu đã đến rồi thì không được rời khỏi đây đâu.” Chu Tử Thiên chắp tay sau lưng, trông rất bình thản, ung dung.
Anh ta bình tĩnh chặn đám lính đó lại, mà lúc này Lưu Quyền cũng đã chạy tới.
“Thằng ngốc này đang nói gì vậy?” Hiển nhiên là đám người kia không hiểu tiếng Trung, họ đang giao tiếp bằng tiếng Anh.
“Ander, mày đi xử nó đi!” Tên thủ lĩnh nói với Ander.
Tên lính đánh thuê Ander kia liếc mắt nhìn Chu Tử Thiên một cái, tất nhiên anh ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra Chu Tử Thiên không phải là đối thủ của mình nên cũng lười không thèm dùng súng, mà lập tức vứt thẳng khẩu súng cho đồng đội mình, sau đó rút một con dao dắt ở hông ra, đi về phía Chu Tử Thiên.
Vốn dĩ lúc nhìn thấy đám người kia còn mang theo súng, anh ta còn hơi cẩn trọng dè dặt một chút.
Nhưng bây giờ chỉ thấy một tên người ngoại quốc đi về phía mình, anh ta liền thấy yên tâm.
“Tử Thiên, cẩn thận một chút.” Lưu Quyền không bước đến quá gần mà đứng ở đằng xa lên tiếng nhắc nhở.
Bọn họ không chọn cách báo cảnh sát, cũng không chọn cách thông báo cho người khác.
Vì Lưu Quyền tin tưởng Chu Tử Thiên, còn Chu Tử Thiên càng tin tưởng vào bản thân hơn.
“Không sao đâu, tên Lạc Tú kia còn có thể giết được hai người, chẳng lẽ em lại không làm được ư? Em hiểu bọn chúng, chắc hẳn đây là một đám lính đánh thuê, nhưng bọn chúng còn kém xa so với những lính thuê em đã từng đánh ở khu vực Trung Phi.
Đám này em có thể lấy một chọi mười...”
Chu Tử Thiên còn chưa nói đến hết câu thì một tiếng “phụt” bất thình lình vang lên, đầu anh ta lập tức lìa khỏi cổ, sau đó lăn xuống đất như một quả dưa hấu.
“Chả bõ công tao ra tay, Jack, lần sau nếu gặp đối thủ yếu như này thì đừng gọi tao nhé.
Đi thôi!” Ander lau vết máu trên con dao vào người Chu Tử Thiên, sau đó dắt lại vào hông.
Bảy tám tên lính đánh thuê cứ thế nghênh ngang đưa An Linh Như bước ra bên ngoài cổng.
“Tao còn tưởng là sẽ có một trận chiến khốc liệt, ít nhất cũng phải có vài tên cảnh sát Trung Quốc đến chứ!” Jack phàn nàn.
Sau đó đám người đó lên một chiếc xe tải, phóng xe đi thẳng.
Từ đầu đến cuối, Lưu Quyền thậm chí còn chẳng dám ngăn cản.
Mãi sau cùng, anh ta mới định thần lại, sau đó sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh bấm số gọi điện cho cảnh sát và báo cho mọi người.
Vì bây giờ chuyện này đã thật sự trở nên gay go rồi.
Đêm hôm đó, có thể nói là cả thành phố Thông Châu nhốn nháo hỗn loạn như gà bay chó sủa.
Không chỉ có Thông Châu mà ngay cả một số ông lớn bên Yên Kinh cũng bị kinh động.
Vì đối phương thực sự quá khó đối phó, người của Cục an ninh đã đuổi theo ba lượt, cả ba lượt đều hi sinh.
Cấp trên của Cục an ninh vô cùng tức giận.
“Mẹ kiếp, đây là chuyện tốt mà anh làm đấy hả?” Lưu Quyền nghe điện thoại, bị mắng cho té tát.
Bấy giờ anh ta mới nhớ ra câu mà Lạc Tú nói với Phi Long: “Anh nghĩ thằng ngốc này có thể bảo vệ tốt cho An Linh Như ư?”
Đừng nói là bảo vệ, ngay cả tư cách đọ sức với đối phương cũng không có.
Lực lượng đặc chủng bên Thông Châu cũng được phái đi, nhưng bây giờ đối phương đang ẩn nấp trong một khu nhà xưởng bỏ hoang bên ngoại ô, xung quanh đều gài bom mìn, thậm chí còn có khả năng bọn chúng còn bố trí thêm hỏa lực Gatling làm phòng tuyến yểm trợ.
Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, vì theo lý mà nói nếu điều quân đội đến thì dù đối phương có mạnh đến đâu cũng không thể sống sót.
Nhưng chuyện này phiền phức ở chỗ trong tay đối phương còn có An Linh Như.
Nếu An Linh Như xảy ra bất cứ bất trắc gì, đối phương cũng sẽ bắt được ba cô ta, bọn chúng chắc chắn có thể khống chế ba cô ta giao công nghệ cốt lõi ra.
Hơn nữa chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa, bởi vì bây giờ đối phương đã gây thêm sức ép cho ba An Linh Như rồi.
Nếu tiến công, trong tay đối phương đang có con tin, hoàn toàn không thể cố đấm ăn xôi mà tấn công được.
Nhưng cũng không thể kéo dài, vì một khi đối phương thành công bắt được ba An Linh Như, sau đó thúc ép, ông ta chắc chắn cũng sẽ không chống lại được đám người đó.
Một ông lớn bên Yên Kinh biết tin liền vô cùng tức giận, lập tức ra lệnh nhất định phải giải cứu được con tin trong vòng mười giờ đồng hồ.
Hơn nữa, mười giờ đồng hồ đó cũng là giới hạn tối đa, nếu không một khi đối phương ép ba An Linh Như giao công nghệ cốt lõi ra, sự việc sẽ càng gay go hơn..
Danh Sách Chương: