Dương Thiên Cương dứt khoát quyết định không quan tâm đến chuyện của nhà kế bên.
Còn Lạc Tú thì rất thích thú nhìn người giấy kia.
Người giấy không có biểu cảm, khuôn mặt tươi cười là được vẽ ra.
Hơn nữa vào lúc này, trong sân của Lạc Tú, không biết từ bao giờ, lão ăn mày đã xuất hiện.
Lão ăn mày cầm lá cờ trên tay với nụ cười âm trầm trên khuôn mặt.
"Gan dạ sáng suốt, không tệ.
Nhìn thấy người giấy của tôi mà cũng không hề sợ hãi!"
“Đáng tiếc Diêm vương muốn cậu chết ở canh ba, há có thể giữ cậu đến canh năm?” Lão ăn mày liên tục cười quái dị, cả người tràn ngập khí tức âm u lạnh lẽo đứng ở góc sân, nhìn chằm chằm Lạc Tú lạnh lùng như một con rắn.
Trong mắt lão ta, Lạc Tú đã là miếng thịt trên thớt, có thể tùy ý để lão ta muốn cắt như thế nào thì cắt như thế ấy.
Dù sao thì lão ta là một Xuất Mã Tiên, đối phó với một người trẻ tuổi bình thường còn không phải dễ như trở bàn tay ư?
“Tự tin như vậy à?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Ha ha, tuổi trẻ đúng là tốt.
Vì không biết nên có thể không sợ hãi.” Lão ăn mày chế nhạo.
“Đã chết đến nơi rồi, vậy mà vẫn không biết?” Lão ăn mày đột nhiên ngạo nghễ lên tiếng.
"Xuất Mã Tiên cũng là người mà thứ người phàm nhỏ nhoi như cậu có thể đắc tội sao?"
“Là địch của tiên, đây là tử tội, là đại nghịch bất đạo!” Lão ăn mày chỉ vào Lạc Tú và nói, với thái độ đó và như thể lão ta thực sự là tiên.
Nhưng Lạc Tú không quan tâm đến tư thái và khí thế của lão ta.
“Bây giờ tôi nhân danh tiên, phán cậu tội chết!” Lão ăn mày vung tay lên, người giấy kia lập tức đi tới chỗ Lạc Tú, trên mặt nở nụ cười âm u lạnh lẽo, trông vô cùng khủng bố.
“Nhân danh tiên?” Lạc Tú buồn cười.
Nhưng ngay sau đó, Lạc Tú sa sầm nét mặt.
“Đừng nói ông chỉ là con kiến, cho dù có tiên chân chính đến cũng không dám nói những lời này trước mặt Lạc mỗ!” Lạc Tú mắng.
Anh là ai?
Chí tôn vô song!
Có là tiên thật nào cũng phải cúi đầu khi nhìn thấy Lạc Tú!
Làm sao dám phán anh tội chết!
Người giấy đã đánh tới rồi, người giấy này rất kỳ lạ, không thể làm tổn thương đến đồ thật, nhưng có thể làm tổn thương linh hồn của người.
Trong sân có từng trận gió tà thổi qua, như thể Quỷ Môn Quan đã bị mở ra, ngay cả ánh trăng trên đầu cũng không thể nhận ra nữa.
Cả sân đầy bóng ma chồng chất, trông rất đáng sợ.
Mà người giấy kia đi một hồi liền biến thành hai người, rồi bốn, cuối cùng là trong sân đầy những người giấy.
Thủ đoạn này là tuyệt học tất sát của lão ăn mày, cho dù tông sư bình thường nhìn thấy cũng quỳ.
Huống chi một người trẻ tuổi bình thường?
Hơn nữa sau khi người giấy này giết anh, nó sẽ hấp thụ linh hồn của anh và trở thành một người giấy mới.
Chính là, những người giấy trong sân đều là những người đã bị lão ăn mày giết chết trước đó.
Nhưng vào lúc những người giấy sắp tấn công Lạc Tú, Lạc Tú khẽ thở ra một hơi trước những người giấy này.
Hơi thở này chứa đựng Ly Hỏa Chi Tinh, trong phút chốc, những người giấy kia không kịp kêu thảm, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đã biến thành tro bụi đen kịt.
“Người tu pháp?” Vẻ mặt của lão ăn mày biến đổi trầm trọng.
Một hơi mà thôi, vậy mà đã đốt cháy hết tất cả những người giấy của lão ta chỉ trong nháy mắt.
Đây chắc chắn là người tu pháp không thể nghi ngờ.
Dù sao người trong nghề vừa ra tay là biết ngay.
Nhưng lão ăn mày dù sao cũng có chuẩn bị mà đến.
Nhìn thấy đã xảy ra biến cố, lão ta không hề hoảng sợ, thay vào đó, lão ta lấy ra một chiếc mặt nạ da người và đeo lên mặt mình.
Chiếc mặt nạ da người này là lão ta tình cờ có được khi đi du lịch đến Tương Tây.
Một khi đeo lên, nó có thể cho lão ta có được thân thể cường hãn như Thi Vương trong thời gian ngắn.
Sau khi ông già đắp mặt nạ da người lên thì lao về phía Lạc Tú.
Giờ phút này, sức lực lão ta lớn như núi, thân thể cứng như sắt.
Người tu pháp bọn họ sợ nhất chính là gặp phải loại người có thực lực như núi, cả người cứng rắn ở cự ly gần như thế này.
Xét cho cùng, cường độ thân thể của người tu pháp không cao bằng các võ giả!
“Cho dù cậu là người tu pháp thì sao?” Lão ăn mày cười lạnh liên tục.
“Trước mặt loại thân thể này, cậu chỉ có thể bị bóp chết!” Lão ăn mày vung tay lên, mang theo vẻ ngạo nghễ, định đánh nát Lạc Tú thành từng mảnh.
Nếu là một người tu pháp bình thường, hôm nay nhất định sẽ gặp nạn.
Nhưng không may, lão ăn mày gặp phải Lạc Tú!
Trong nháy mắt cánh tay tràn đầy thi khí vung xuống, Lạc Tú ra tay.
Một cái tát ném qua với tốc độ cực nhanh.
Lão ăn mày thậm chí còn không phản ứng kịp đã bị đánh nổ tung ngay tức khắc.
“Quá yếu.” Lạc Tú lắc đầu.
Máu thịt văng tung tóe, bị thiêu đốt giữa không trung.
Trong tích tắc, ngay cả tro cũng biến mất.
Động tĩnh bên này đã bị Lạc Tú che giấu.
Dương Thiên Cương và Dương Như Vũ ở bên cạnh đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này nghe ngóng hồi lâu cũng không phát hiện sân bên cạnh có động tĩnh gì, khóe miệng Dương Như Vũ xuất hiện một tia giễu cợt.
Có vẻ như Lạc Tú đã bị giết.
Đây là tận cùng của sự cuồng vọng tự đại.
Nếu lúc trước chịu cúi đầu, bái lão tổ của cô ta làm sư phụ, thì sao rơi vào kết cục như vậy?
Cho dù anh là con nhà giàu quyền thế nhưng cũng không thể trêu chọc Xuất Mã Tiên nha!
Thật tiếc khi tuổi thanh xuân tươi đẹp đã mất đi một cách vô ích.
Dương Như Vũ lắc đầu và chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi trời còn chưa sáng, một già một trẻ lại lên ngọn núi phía sau.
Chỉ vừa mới đi lên, Dương Như Vũ đã sửng sốt.
Bởi vì bọn họ tưởng Lạc Tú đã chết, nhưng không ngờ Lạc Tú vẫn còn nguyên vẹn mà khoanh chân ngồi đó.
“Anh chưa chết à?” Không chỉ có Dương Như Vũ kinh ngạc mà ngay cả Dương Thiên Cương cũng kinh ngạc.
“Ngạc nhiên lắm hả?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
Dương Như Vũ còn đang muốn nói gì, Dương Thiên Cương đã ra hiệu cho Dương Như Vũ đừng nói gì cả.
Dương Thiên Cương cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng sau khi dạy Dương Như Vũ một bộ quyền liền dẫn Dương Như Vũ rời đi.
“Lão tổ, anh ta?” Dương Như Vũ rất kinh ngạc, Lạc Tú vậy mà lại không chết.
“Chắc là vị Xuất Mã Tiên kia vẫn chưa động thủ.” Dương Thiên Cương cẩn thận suy nghĩ, đây là kết quả duy nhất.
Nếu không thì không thể có lý do nào khác.
Dù gì thì đó cũng là Xuất Mã Tiên, ngay cả lão cũng phải có một phần kiêng kị.
Nếu đối phương thật sự ra tay, Lạc Tú không thể sống sót.
“Coi như anh ta may mắn!” Dương Như Vũ tức giận nói.
Sau khi đám người Dương Như Vũ rời đi, trời hừng sáng, điện thoại của Lạc Tú vang lên.
“Alo, xin chào, là cậu Lạc phải không?” Một giọng nói lạ phát ra từ đầu dây bên kia.
“Kẻ hèn này là Triệu Lập Tân, tôi phụ trách tỉnh Bắc.” Triệu Lập Tân mỉm cười.
Triệu Lập Tân, lãnh đạo của tỉnh Bắc!
Ông ta nghe nói từ Yên Kinh rằng Lạc Tú đã đến địa bàn của ông ta rồi.
Mặc kệ nói như thế nào, nhưng là Lạc Tú là người đứng đầu Thiên Long Bảng Hoa Hạ, lại là thiếu tướng.
Thân phận và địa vị này đã chứng minh mọi thứ, nên sau khi biết tin, Triệu Lập Tân đã lập tức gọi điện cho Lạc Tú.
Vốn dĩ ông ta dự định sẽ trực tiếp đến thành phố Bạc, nhưng lại có vài cuộc họp quan trọng nên không thể đến trong lúc này.
Sau vài câu khách sáo, Triệu Lập Tân không có ý gì khác, chỉ hy vọng Lạc Tú sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ ở thành phố Bạc.
Đương nhiên nếu có thể trèo lên gốc cây đại thụ mang tên Lạc Tú này, Triệu Lập Tân đương nhiên cầu còn không được.
Sau đó Triệu Lập Tân gọi điện cho Điền Dũng Trường, lãnh đạo thành phố Bạc, bảo Điền Dũng Trường hãy tìm cách lấy lòng Lạc Vô Cực.
Nghe thấy Lạc Vô Cực đến rồi, Điền Dũng Trường giật mình.
Nhưng khi Điền Dũng Trường muốn có số điện thoại của Lạc Tú, Triệu Lập Tân lại cố tình không cho.
Ông ta chỉ nói với Điền Dũng Trường rằng Lạc Vô Cực đang ở thành phố Bạc!
Điền Dũng Trường cau mày cúp điện thoại, đây là một vị Phật lớn, nếu như hầu hạ thật tốt, vậy tương lai nói không chừng sẽ thăng chức rất nhanh.
Nhưng nếu hầu hạ không tốt thì sẽ rất phiền phức.
Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc như công tử bước vào: "Chú, cháu muốn đi thành phố Bạc.
Một người bạn của cháu xảy ra chuyện ở đó.".
Danh Sách Chương: