"Cậu Quân đánh anh ta, đó là do anh ta không có mắt, sao nào? Anh bạn trẻ này, anh còn muốn đứng ra bênh vực anh ta sao?" Trương Hoa làm ông chủ của KTV này, tất nhiên là sau lưng có chút thế lực.
Ông chủ của anh ta là ông trùm của thành phố Thanh Thủy này.
Không chỉ KTV ở Phượng Hoàng cổ trấn, mà ngay cả toàn bộ KTV ở Thanh Thủy đều là KTV dưới quyền của đại ca anh ta.
Trong Thanh Thủy, đó là người hoàn toàn xứng đáng đứng đầu xã hội đen, ai dám trêu chọc?
"Anh ta là bồi bàn, bị người ta đánh.
Là ông chủ, anh không những không nói thay anh ta mà còn giúp đỡ người ngoài ư?" Lạc Tú hỏi ngược lại.
Nhưng sắc mặt của Trương Hoa lại đột ngột sa sầm.
"Hừm, anh là cái thá gì?"
“Tôi làm như thế nào vẫn chưa tới phiên anh dạy dỗ đâu!” Trương Hoa trực tiếp mắng.
Anh ta có bối cảnh sâu xa, lúc này nhìn thấy một thằng nhóc nói chuyện với mình như vậy đương nhiên sẽ tức giận.
“Thật sao?” Lạc Tú thờ ơ nhún vai.
"Hi vọng sau này anh không hối hận!"
"Tôi sẽ hối hận?"
"Tên nhóc, mày không nhìn xem nơi này là nơi nào à?"
“Hôm nay bản thân mày cũng khó bảo toàn rồi, vậy mà lại còn dám trâng tráo lên tiếng bênh vực người khác?” Trương Hoa chế nhạo.
“Tao khuyên mày lúc này nên chuẩn bị tinh thần đi, anh Hoa của tao là người có bối cảnh lắm đấy.
” Lúc này Thạch Quân cũng giễu cợt, ánh mắt nhìn Lạc Tú như đang nhìn kẻ ngốc.
Nếu chọc tới Vạn Hồng Uy, thằng nhóc này có lẽ hôm nay cũng khó giữ mạng nhỏ.
“Ngay cả thông tin của tôi mà cậu cũng không biết, vậy mà dám lên mặt như thế này à?” Lạc Tú cười.
"Anh bạn nhỏ, cậu có biết cậu hiện tại bày ra thế trận như thế này có ý nghĩa gì không?"
“Sau này nếu không thu trận lại được thì cậu cũng đừng hối hận.
” Lạc Tú cười mỉa mai.
“Tao không cần biết chi tiết của mày, mẹ nó một người ngoài như mày mà cũng dám ngông cuồng ở đây à?” Thạch Quân tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha.
“Bây giờ tao cho mày mười giây để suy nghĩ!” Thạch Quân khịt mũi lạnh lùng.
“Nếu anh Quân đã lên tiếng, hôm nay mày cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài an toàn.
” Ông chủ KTV cũng chỉ vào Lạc Tú và nói.
“Anh Lạc, phải làm sao đây?” Nhậm Tư Vũ liếc nhìn Lạc Tú với vẻ sợ hãi.
“Thực xin lỗi, anh này, là tôi liên lụy đến anh rồi.
” Nhân viên phục vụ vừa nói với Lạc Tú vừa lau nước mắt.
Ông chủ KTV này rất có lai lịch, bọn họ hoàn toàn không thể chọc tới.
“Không sao đâu.
” Lạc Tú cười.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ dạy các người cách tôn trọng mọi người như thế nào.
” Lạc Tú nói với ông chủ KTV và Thạch Quân.
"Dạy bọn tao cách làm người ư? Tao có nghe nhầm không đấy?" Thạch Quân lại đột nhiên bật cười.
"Mẹ nó mày chỉ là một thằng nhà quê mà muốn dạy bọn tao cách làm người ư?"
“Chẳng lẽ mày không biết ở đây tao là người định đoạt hả!” Chủ KTV chế nhạo.
“Ồ?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“KTV ở thành phố Thanh Thủy, mẹ nó, do Trương Hoa mày định đoạt từ khi nào thế?” Hơn một trăm người ngoài cửa trực tiếp xông vào.
Người đứng đầu không ai khác chính là Vạn Hồng Uy.
Trương Hoa vừa nghe thấy thế thì toát mồ hôi lạnh.
Ngay cả Thạch Quân cũng tức khắc đứng dậy.
Nhóm người ở cửa cũng nhanh chóng tách ra, Vạn Hồng Uy cầm khẩu súng lục bước vào.
Sau đó trực tiếp dí súng vào trán Trương Hoa.
"Nói xem, từ khi nào thì KTV ở thành phố Thanh Thủy do mày định đoạt?"
“Không, không, không phải, anh Uy, sao anh lại ở đây?” Trương Hoa sợ hãi.
Các KTV trong toàn bộ thành phố Thanh Thủy đều nằm dưới tay của Vạn Hồng Uy, đây mới là ông trùm.
Trương Hoa cũng chỉ là một con chó dưới trướng Vạn Hồng Uy mà thôi, trước mặt Vạn Hồng Uy thì anh ta có là cái thá gì đâu chứ?
“Mày định đoạt, phải không?” Vạn Hồng Uy tát vào mặt Trương Hoa một cái thô bạo.
“Mày định đoạt hả?” Một cái tát nữa!
“Ông đây cho mày định đoạt!” Thêm một cái tát nữa, khuôn mặt của Trương Hoa đã bị tát tới mức biến dạng.
“Còn dám ngông cuồng trước mặt Lạc gia như vậy?” Vạn Hồng Uy dùng báng súng đập vào trán Trương Hoa, tức thì Trương Hoa bị đập ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng trên đầu.
“Anh Uy?” Mặc dù Thạch Quân ngông cuồng, nhưng ở trước mặt Vạn Hồng Uy, cậu ta không hề dám ngông cuồng.
Bởi vì đừng nói là cậu ta, ngay cả ba cậu ta cũng chỉ là cái rắm trước mặt người ta!
Đại ca của thành phố Thanh Thủy, tất cả các KTV đều thuộc sở hữu của người ta, đây mới là ông chủ thực sự.
Giờ khắc này, trong lòng Thạch Quân hoàn toàn hoảng sợ, sắc mặt trở nên tái mét.
Chọc phải Vạn Hồng Uy, dù ba cậu ta đến đây cũng không thể cứu được cậu ta.
“Chát!” Vạn Hồng Uy tát vào mặt Thạch Quân một cái tàn nhẫn.
"Mẹ nó thằng nhãi con, một tên nhóc còn hôi sữa mà cũng dám đánh người trong KTV của ông đây?"
“Anh Uy, hiểu lầm, hiểu lầm.
” Thạch Quân hiển nhiên sợ hãi, dù sao cậu ta vẫn đang học.
Vốn dĩ cậu ta muốn gọi người đến bày trận giải quyết Lạc Tú nữa kìa.
Nhưng hiện tại, thế trận này giống như Lạc Tú đã nói, cậu ta không thể thu trận lại được rồi.
Một người như Vạn Hồng Uy chính là xã hội đen thật sự, là một sự tồn tại mà cậu ta không thể chọc vào được.
“Hiểu lầm, Lạc gia là người mà cả tao cũng không thể trêu vào, vậy mà mày lại dám bày trò với Lạc gia?” Vạn Hồng Uy nhấc chai rượu lên và đập vào đầu Thạch Quân.
Nhất thời "binh" một tiếng, đầu của Thạch Quân chảy máu.
“Mẹ nó, học người ta kêu người hả?” Vạn Hồng Uy lại tát cậu ta một cái.
“Quỳ xuống xin lỗi!” Vạn Hồng Uy đá vào mặt Thạch Quân một cước, ngay lập tức đôi giày da sắc nhọn đá vào xương mày của Thạch Quân, máu lại chảy ra.
“Đúng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
” Thạch Quân quỳ rạp trên mặt đất xin lỗi nhân viên phục vụ.
“Sao bây giờ lại không ngông cuồng nữa đi?” Lạc Tú không hề động thủ, anh chẳng có hứng thú gì với loại rác rưởi này.
Còn ông chủ KTV Trương Hoa bị vệ sĩ bên cạnh đá một cước mà quỳ xuống.
“Lạc gia, ngài muốn thế nào?” Vạn Hồng Uy tất nhiên là bị Lạc Tú gọi tới.
Ở chỗ này, nói tới nói lui, Lạc Tú mới là ông trùm.
“Anh bạn nhỏ, cậu nói hiện tại phải làm sao đây?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Tôi, tôi…” Thạch Quân hoàn toàn sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Vạn Hồng Uy.
“Chuyện này là do cậu bày ra, dù sao cậu phải cho tôi một lời giải thích đúng không?” Lạc Tú từ tốn châm một điếu thuốc, nhìn Thạch Quân với vẻ chế giễu.
“Chát!” Vạn Hồng Uy tát mạnh tay vào mặt Thạch Quân.
“Không giải thích, ông đây bắn mày một phát!” Vạn Hồng Uy dí súng thẳng vào mặt Thạch Quân.
Lần này Thạch Quân hoàn toàn chết khiếp.
Dù sao tuổi cậu ta cũng không lớn, hoàn toàn chưa từng thấy thế trận như thế này.
“Anh Uy, anh Uy, em cầu xin anh, em cầu xin anh đừng giết em.
” Thạch Quân sợ tới mức quỳ trên mặt đất xin tha, sợ tới mức bật khóc.
Tên đồng bọn nhỏ của cậu ta cũng bị đưa ra ngoài, bị đánh đập một trận!
Ngay cả cô gái Phỉ Phỉ cũng bị đưa ra ngoài.
Bây giờ bọn họ mới biết rằng những gì Lạc Tú nói vừa rồi là sự thật.
Trên đời này có những người mà họ không thể trêu vào được.
“Thôi bỏ đi, anh giải quyết đi.
” Lạc Tú sốt ruột xua tay, không có hứng thú nhìn đám người này thu dọn đám nhóc con này.
Vả lại có một số cảnh không thích hợp Nhậm Tư Vũ xem.
“Được, vậy tôi sẽ thu xếp xe đưa ngài về, Lạc gia.
” Vạn Hồng Uy từ đầu đến cuối đều rất cung kính.
Thậm chí có một chút sợ hãi.
Anh ta còn đang suy nghĩ cứ dứt khoát đóng cửa toàn bộ KTV trong khoảng thời gian này luôn cho rồi.
Đừng bất cẩn lại chọc giận Lạc Tú.
Vừa rồi khi anh ta nhận được điện thoại từ Lạc Tú, anh ta đã sợ hãi đến mức suýt nữa vỡ gan.
May mắn mà anh ta cũng ở gần Phượng Hoàng cổ trấn, vì vậy vội vàng đến đây trước tiên.
Bước ra khỏi KTV, Nhậm Tư Vũ nhìn Lạc Tú với vẻ lo lắng.
"Anh Lạc, bọn họ sẽ ổn chứ?"
“Sẽ không sao đâu, nhiều nhất chỉ là sợ hãi mà thôi.
” Lạc Tú lắc đầu.
Tất nhiên, những lời này là lừa Nhậm Tư Vũ.
Xã hội đen có quy củ của xã hội đen.
Ví dụ, Lạc Tú đến KTV của Vạn Hồng Uy, sau đó nếu Lạc Tú không vui, Vạn Hồng Uy nhất định phải cho Lạc Tú một lời giải thích.
Đây là quy củ!
Và lời giải thích này không phải mấy câu xin lỗi là có thể cho qua.
Nếu không, Vạn Hồng Uy có thể sẽ gặp xui xẻo.
Vả lại, đúng như Lạc Tú đã nói, kêu người bày trận không phải chỉ là chuyện đùa.
Nếu gọi người đến, vậy thì hôm nay chắc chắn phải thấy máu.
Trở lại nhà Nhậm Tư Vũ, Lạc Tú không ngủ mà sửa soạn lại dược liệu.
Ngày hôm sau, chỉ có hai người Nhậm Tư Vũ và Lạc Tú vào núi.
Nhậm Tư Vũ không muốn nhắc đến chuyện đã xảy ra đêm qua.
Chỉ là khi trở lại nhà Nhậm Tư Vũ vào buổi chiều, rất nhiều người đã tập trung trước cửa nhà Nhậm Tư Vũ, có vẻ như đang tranh cãi.
.
Danh Sách Chương: