Mục lục
Tiên Vương Tái Xuất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lạc Tú im lặng không nói gì.

Thấy Lạc Tú bỗng nhiên im lặng như vậy, cả đám học sinh đều sửng sốt.

Chẳng lẽ thầy Lạc không định cứu người ư?
Nếu đúng là như vậy thì có lẽ bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, vì chuyện thầy Lạc không muốn làm thì không ai có thể ép được.

“Mặc dù bây giờ tôi đã không còn là giáo viên chủ nhiệm của các em nữa, nhưng dù sao tôi cũng đã từng dạy dỗ các em, làm sao tôi có thể phớt lờ không quan tâm đến chuyện của các em được.” Lạc Tú nhìn các học sinh của mình, sau khi nói xong câu đó anh bèn rút điện thoại ra gọi cho Diệp Kính Bình.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Diệp Kính Bình mỉm cười, thông báo cho Tô Bửu Điền: “Có tin tốt đây Bửu Điền, lần này vận khí của ông tốt thật đấy, cậu Lạc đổi ý rồi, chúng ta quay lại đi.”
Tô Bửu Điền thở phào một hơi nhẹ nhõm, chuyến đi lần này coi như không vô ích!
Có thể mời được Lạc Tú ra tay thì chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót.

Bọn họ lại lái xe quay lại chỗ Lạc Tú.

Sau khi chiếc xe đưa Lạc Tú rời đi, các học sinh lớp ba của trường Uất Kim Hương đều tỏ ra mong đợi.

“Cậu nói xem, liệu thầy Lạc có thể cứu được Linh Như về không?” Mặc dù Hàn Phong là người có niềm tin vào Lạc Tú nhất, nhưng cậu ta cũng là người lo lắng nhất.

“Cậu dám hoài nghi năng lực của thầy Lạc ư?” Lưu Chí Cường vỗ vai Hàn Phong, cười nói.

Đùa gì chứ, bất cứ người nào biết được thân phận của Lạc Tú đều sẽ không hoài nghi vấn đề này.

Vì Lạc Tú là tông sư có sức mạnh cực kỳ đáng sợ chỉ với ba cú đấm!

“Yên tâm đi, thầy Lạc mà đã ra mặt thì đối phương chắc chắn sẽ thất bại.”
“À đúng rồi, nghe nói khu bất động sản này là của thầy Lạc, chúng ta đi dạo vài vòng tham quan đi.” Lưu Chí Cường đề nghị.

“Được!” Cả đám phụ họa theo.

Sau đó bọn họ bước vào trong Vịnh Bàn Long, sau khi dạo quanh một vòng, tất cả đều rút điện thoại ra.

“Ba, ba mua cho con một căn hộ ở Vịnh Bàn Long đi!”
“Được, mấy chục nghìn tệ?” Đầu dây bên kia, đối phương đã đồng ý ngay tắp lự mà chẳng hề nghĩ ngợi gì.

Dù sao một căn hộ bên Vịnh Bàn Long nhiều nhất cũng chỉ khoảng bảy tám trăm nghìn nhân dân tệ là cùng.

Nhà đám học sinh này đều rất có tiền, mua một căn hộ bảy tám trăm nghìn tệ chỉ là chuyện nhỏ.

“Cái gì mà mấy chục nghìn tệ? Căn hộ ở đây một mét vuông đã có giá một trăm nghìn tệ rồi đó ba.”
“Má, nhãi con, mày lừa ba hả, ở Thông Châu làm gì có chỗ nào có căn hộ đắt đến mức đấy?”
“Không phải đâu ba à, ba mau đến đây đi, ba nhìn tận mắt là sẽ hiểu thôi.”
“Mẹ, mẹ mau đến đây đi, có chuyện gấp, con muốn mua nhà.”
Bên kia, Lạc Tú và Tô Bửu Điền đã đi đến vùng ngoại ô.

Chỗ này là một tòa nhà dân có chín tầng, hiện giờ lính đặc chủng đã đứng đầy dưới lầu, người nào người nấy đều tỏa ra sát khí bừng bừng, dáng vẻ vô cùng thận trọng.

Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra đây là một nhóm những nhân tài kiệt xuất nhất.


Tô Bửu Điền không để tâm đến đám lính đặc chủng đó, dẫn Lạc Tú đi thẳng lên sân thượng của tòa nhà.

Lúc này trên sân thượng đã có rất nhiều người, ngoài ra còn có cả radar và các thiết bị điện tử khác.

Trông bọn họ đều tỏ ra rất căng thẳng, ngoài ra Lạc Tú còn nhìn thấy Lưu Quyền, nhưng hiện giờ anh ta lại chẳng hề tỏ ra lo lắng, căng thẳng một chút nào mà trông còn rất tự tin như đã có tính toán kỹ lưỡng trước, bên cạnh anh ta còn có một ông lão.

Ông lão đó mặc áo choàng trám, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hồng hào, eo thon bụng tròn, hai mắt rất sáng.

Quan trọng nhất là, khí tức của ông ta rất trầm ổn như mãnh hổ đang rình mồi.

Đây là một cao thủ.

“Hồng Lão?”
Tô Bửu Điền hơi kinh ngạc, sau đó lập tức bước tới bắt tay chào hỏi.

Ông lão này là một nhân vật nổi tiếng, cũng đã từng là một huyền thoại hiển hách.

“Haha, anh Tô, không ngờ anh cũng ở đây.” Ông già tên Hồng Lão này có vẻ khá kiêu ngạo, bắt tay xong cũng chỉ nói khách sáo vài câu.

Nhưng điều đó cũng đủ để thấy hai người họ có quen biết nhau.

“Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng, sao ngay cả anh cũng tới đây?” Tô Bửu Điền lại càng cảm thấy kinh ngạc.


Vì mặc dù Hồng Lão không phải người trong ngành như bọn họ, nhưng ông ta vẫn vô cùng nổi tiếng.

Ông ta là sư đệ của chưởng môn Bát Cực Môn.

Dùng thuật ngữ trong giang hồ thì là, vai vế của Hồng Lão cực kỳ cao, hơn nữa thực lực của ông ta cũng rất mạnh.

Quan trọng hơn là, người khác không biết nhưng Tô Bửu Điền lại biết rõ, cao thủ thực thụ của Bát Cực Môn có thể đánh chết hổ bằng tay không.

“Haha, nửa đêm tôi bị người ta gọi đến đây, đã bằng này tuổi đầu rồi mà còn bị “hành hạ” thế đấy.” Hồng Lão đáp, nhưng vẫn không giấu được vẻ cao ngạo trên nét mặt.

“Haha, vất vả cho ông rồi.

Nếu không phải sự việc lần này quá khó giải quyết thì cũng không cần mời Hồng Lão phải ra tay.” Lưu Quyền bỗng lên tiếng, rõ ràng là anh ta rất kính trọng và nhiệt tình với vị Hồng Lão này.

“Chậc, một lão già gần đất xa trời như tôi có thể đóng góp chút sức lực cho các cậu cũng được coi là vẫn còn có ích.”
“Hồng Lão nói quá rồi, chuyện lần này chỉ cần có Hồng Lão ra tay thì chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không xảy ra bất cứ vấn đề gì.” Lưu Quyền cười khẩy, sau đó nhìn Lạc Tú.

Trong ánh mắt của anh ta không hề che giấu sự khiêu khích và mỉa mai.

Anh ta không mời được Lạc Tú, nhưng bên Cục an ninh lại mời được Hồng Lão đến.

Hồng Lão là sư đệ của chưởng môn Bát Cực Môn, chắc chắn là một cao thủ võ lâm!
Tất nhiên là Cục an ninh đã phải trả một cái giá không hề rẻ, nhưng lúc này bọn họ không tính toán được nhiều như vậy.

Không phải Lạc Tú anh rất thích làm giá sao?
Ông đây không mời được anh thì đã làm sao?
Mời được một tiền bối như Hồng Lão cũng đủ để giải quyết tình hình hiện tại rồi.


“À đúng rồi, Hồng Lão, giới thiệu với anh một chút, vị này là cậu Lạc, là cao thủ mà bên chúng tôi mới đến để giúp đỡ.” Tô Bửu Điền giới thiệu với Hồng Lão.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tô Bửu Điền, Hồng Lão đột nhiên cười khẩy đầy vẻ mỉa mai rồi liếc nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt khinh thường.

“Tôi không có hứng thú làm quen với cậu ta!”
“Hồng Lão, cậu ta cũng là người tôi mời đến để cứu người.” Tô Bửu Điền bị thái độ của Hồng Lão làm cho xấu hổ.

“Nhãi con, quay về đi, đây không phải là nơi cậu có thể tới, cũng không phải là nơi cậu nên tới.”
Ông ta vừa dứt lời, Tô Bửu Điền liền cau mày lại.

Lạc Tú là người của ông ta, mà chỗ này cũng không phải nơi chỉ có người của Cục an ninh có quyền lên tiếng quyết định mọi thứ.

Nói cách khác, Hồng Lão kia không có tư cách đuổi người của ông ta.

Dường như cảm nhận được sự không hài lòng của Tô Bửu Điền, Hồng Lão liếc nhìn Lạc Tú một cái, sau đó lại hừ lạnh.

“Người anh em, không phải tôi dài tay quản chuyện người khác, mà là tôi chỉ muốn tốt cho cậu nhóc này thôi, tôi không muốn cậu ta tự tìm đường chết ở đây một cách vô ích.”
Trong mắt của Hồng Lão, Lạc Tú còn quá trẻ, dù anh thật sự có bản lĩnh cũng không thể mạnh hơn ông ta.

Võ thuật không phải là thứ có thể luyện thành chỉ trong một sớm một chiều, thật sự muốn luyện thành tài thì phải luyện trong hàng chục năm trời.

“Hồng Lão nói vậy là sao, người bạn này của tôi có bản lĩnh có thể một đấu với mấy chục người.

Hơn nữa thực lực của cậu ấy vô cùng mạnh, nội lực cũng rất thâm hậu.”
“Xem ra các người vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi.” Hồng Lão lắc đầu, sau đó bày ra dáng vẻ như đang chỉ điểm giang sơn mà nói: “Tình cảnh lần này rất đặc biệt, đối phương cũng rất tàn độc, là lính đánh thuê nên chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm, cậu ta có thể đối phó được với họ ư? Quan trọng nhất là đối phương có vũ khí tầm nhiệt lớn, dù là người trong giang hồ như chúng tôi cũng không đấu lại được loại vũ khí đó.”
“Anh nhìn cậu ta còn trẻ như vậy, nếu ra tay đánh địch chẳng phải là sẽ tự tìm đường chết một cách vô ích sao? Hơn nữa, đã có tôi ở đây, vậy thì còn cần người khác nữa ư?” Hồng Lão nói với giọng điệu khinh thường..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK