Mục lục
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi vào toilet khỏi phải nói Ngô Hiểu Dao rất hối hận khi mắng Dạ Thiên Ưng, cũng không phải sợ hắn đi vào đuổi giết mình, chính là......


Trong phòng rửa tay bàn chãi đánh răng cùng ly súc miệng chỉ có một bộ, như vậy là ý gì......


Cô hít sâu một hơi, ảo não mở cửa phòng rửa tay ra, giống như một đứa bé làm sai, dùng cửa chặn nửa bên mặt, lộ ra nửa bên mặt lén lút nhìn xem Dạ Thiên Ưng.......


Dạ Thiên Ưng nhìn lên, tức giận hỏi "Thì thế nào?!"


Cổ họng thiếu chút nữa bị hù dọa mất nửa cái mạng của cô, "Bên trong cái...... Trong phòng vệ sinh chỉ có mộ bàn chãi đánh răng cùng một ly súc miệng, tôi...... Dùng...... Cái...... Này." Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức mà gần như không để cho người kia nghe mấy chữ cái sau.


Nhưng có mấy cái chữ cái trước, Dạ Thiên Ưng liền căn bản biết cô đang nói gì.


Chau mày, hắn không nhịn được đứng lên, trong miệng tức giận bất bình lẩm bẩm: "Thật mẹ hắn đáng ghét!!"


"Con mẹ nó!"


"......" Trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng trợn tròn mắt.


Câu nói kia nhỏ giọng nói thầm ra ‘ con mẹ nó ’ hắn có thể thề, tuyệt đối không phải là mình nói, hắn cũng có thể khẳng định mình tuyệt đối không có nghe lầm, sững sờ ánh mắt nhìn về Ngô Hiểu Dao đứng ở cửa toilet.


Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm xuống, lập tức liền đem lửa giận trong lòng toàn bộ bộc phát ra: "Ngại phiền cũng đừng dẫn tôi tới nhà anh à? Tôi con mẹ nó còn phiền!"


Đoán chừng nếu không phải cô bị Dạ Thiên Ưng chọc tức không kiểm soát được, cũng không lớn tiếng nói ra lời thô tục như thế mở miệng ngậm miệng ‘ mẹ, mẹ kiếp ’.


Chốc lát sau, Dạ Thiên Ưng hồi hồn, bước một bước dài vọt tới cửa toilet, sửng sốt đem cô từ phòng vệ sinh cho lôi ra ngoài: "Tôi cho em biết!" Vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, một cái tay gắt gao nắm lấy cánh tay cô, ngón tay kia chỉ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Về sau em còn nói ra một chữ thô tục, tôi liền đánh em!"


Ai nguyện ý nói chuyện cả ngày mang theo ‘ mẹ ’ ra đường à??? Dù sao cô là một kiểu cô gái ngoan ngoãn.


Nhưng rõ ràng chính là hắn Dạ Thiên Ưng không có sự đồng ý của cô liền đem cô mang về nhà. Hiện tại hắn tốt hơn, miệng còn nói đầy chữ thô tục oán trách đã vậy? Cái cô gái nhỏ bướng bỉnh này sao có thể nhịn?


"Ai cần anh lo? Tôi nguyện ý! Hơn nữa còn là anh nói trước đấy!" Cũng không biết vì sao, cô luôn cảm giác hôm nay mình tỉnh dậy lá gan giống như lớn hơn gấp mấy lần!


Hơn nữa...... Cô cũng cảm thấy Dạ Thiên Ưng không có kinh khủng như vậy.


Nghe được trong lời nói của Ngô Hiểu Dao có chút tức giận, Dạ Thiên Ưng nhíu mày một cái: "Tôi là đàn ông, em so sánh với tôi sao?"


Cái cô gái nhỏ hư hỏng này, học cái xấu thật là khá nhanh, mình chỉ nói một câu ‘ con mẹ nó ’, hắn thì cho mình tài giỏi mà nói ra ‘ con mẹ nó ’, là nên khen cô thông minh đây? Hay là nên mắng cô dốt nát đây? Dù sao cũng là mình mở miệng trước nói ra lời thô tục?


"Xoạt......" Ngô Hiểu Dao không chú ý xoay người, hai tay khoanh ở trước ngực: "Đàn ông giỏi giang à? Đàn ông vô địch à? Chuyện mà đàn ông có thể làm sao đàn bà không thể chứ!"


"Vậy sao?" Hôm nay Dạ Thiên Ưng cũng không tin, cô cực kỳ dẻo mồm dẻo miệng??"Tôi có thể đứng ở đây đi tiểu, em có thể sao?


"......" Đôi mắt nhỏ khẽ đảo, cô tức giận phồng mà nghiến răng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là thấp kém...... Tôi...... Tôi còn ngồi xuống đi tiểu, anh có thể sao?"


Hừm...... Đây không phải là tranh cãi sao. Dạ Thiên Ưng cười tà mị: "Được, em bây giờ trước mặt tôi ngồi xuống đi tiểu, tôi liền ở trước mặt em, ngồi xuống đi tiểu, như thế nào?"


Đàn ông ngồi xuống đi tiểu không khó khăn sao?? Chỉ sợ thật sự khó khăn chính là người phụ nữ đứng đi tiểu??


Này không, Dạ Thiên Ưng cũng không làm khó cô, cô chỉ muốn ngồi xuống đi tiểu, hắn cùng lắm thì cũng ngồi cạnh đi tiểu, như thế nào??


Ngô Hiểu Dao nhất thời liền tức giận đến mức nói không ra lời, còn có ý đồ căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, nói xạo: "Thôi, tôi không tranh cãi với anh, rõ ràng Phật nói tất cả: bất kể đàn ông hay phụ nữ đều là kiệt tác của Thượng Đế."


"Hì hì!" Nghe xong cô nói bốc nói phét. Dạ Thiên Ưng không thể tiếp tục nhẫn nại, đứng ở trên đất cười.


Ngô Hiểu Dao thấy vậy, cả người ngây ngẩn thất thần, xem hắn như là quái vật nhìn chằm chằm.


Hồi lâu, lúc này Dạ Thiên Ưng mới từ từ ngưng cười to. Giơ tay lên, lau sạch nước mắt trong hốc mắt, hắn lúc này mới phát hiện ra mình cũng đã cười đến chảy nước mắt rồi.


"Anh...... Anh cười cái gì à??" Ngô Hiểu Dao thật sự nhịn không được rồi, bộ mặt tò mò hỏi hắn.


Chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn bất đắc dĩ nhìn Ngô Hiểu Dao: "Cô gái, không học thức không đáng sợ, đáng sợ là không có văn hóa mà còn khoe khoang, biết không?"


"Phật nói trước, phần sau đàn ông hay phụ nữ đều là kiệt tác của Thượngc? Vậy tôi xin hỏi anh, ở trong lòng anh Phật theo đuổi thượng đế là gia đình sao?"


Theo lời nói châm chọc phát ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao lóe sang "Vọt" trong nháy mắt liền đỏ lên.


Lúc này cô như mất hết cả mặt mũi, cũng vứt xuống Thượng Đế cùng Phật đi rồi!!!!


Nhăn mày nâng chân mày lên, cảm giác của cô hiện nay thật muốn giết người diệt khẩu, cái gì tay trói gà không chặt, cái gì phụ nữ không địch lại đàn ông? Cô không muốn biết nhiều như vậy, đưa tay ra hung hăng đẩy Dạ Thiên Ưng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.


Nhưng mà, một giây tiếp theo, cô nên biết mình hành động sai lầm rồi.


Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng nhanh tay lẹ mắt, hại chính mình ngã xuống đồng thời đôi tay trong nháy mắt toàn ôm lấy thắt lưng Ngô Hiểu Dao, hai người cùng nhau ngã xuống sàn nhà.


Nam ở dưới, nữ ở trên, hai tay Dạ Thiên Ưng như cũ gắt gao ôm lấy eo thon nhỏ của cô.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như tờ giấy đỏ thắm gò má cách gương mặt đẹp trai của Dạ Thiên Ưng khoảng chừng vài cm, cô có thể rõ ràng cảm thấy cái hơi thở ấm áp thổi vào khuôn mặt của mình!


Lông mi không nhịn được khẽ run, sâu trong nội tâm có cảm giác khẩn trương không thể hình dung, cùng cảm giác khủng hoảng ngày hôm qua hoàn toàn khác nhau......


Cảm giác mặt mình thật là nóng, giống như là muốn cháy.


"Thình thịch, thình thịch" từng trận âm thanh trong trái tim truyền ra, không biết là tim của hắn có đập như vây không, còn đây là tiếng tim mình đập? Chỉ biết là, giờ phút này tim của mình đã sắp đến miệng cổ họng......


Vậy mà, người thay đổi không chỉ là Ngô Hiểu Dao, còn có người bị cô đè ở phía dưới là Dạ Thiên Ưng!


Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ của cô, hắn mỉm cười cùng ánh mắt từ từ chuyển hóa thành ôn nhu, trước nay chưa có ôn nhu......


Ôm ở bên trên eo cô tay chậm rãi di chuyển đến cái ót cô, cái con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng hai mảnh môi anh đào hồng phấn. Nhập vào dụng tâm tình.


Từ từ...... Từ từ...... Chậm rãi...... Chậm rãi...... Hướng về phía cánh môi non mềm lại gần......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK