Khuôn mặt Ngô Hiểu Dao toàn vẻ bất mãn đúng trong thang máy mà hầm hừ: "Cái người này là bắt cóc mình a ~."
"Nói hết mọi chuyện, tôi đã là một tên đàn ông tệ hại, cho nên phải bắt cóc em thôi." Dạ Thiên Ưng vừa cười xấu xa vừa nói với Ngô Hiểu Dao rồi đóng cửa thang máy lại..
Cắn chặt môi dưới, đôi lông mày cô như vặn thành một hàng......
Chuyện gì, hắn luôn bá đạo như thế hả? Cũng không để ý đến cảm nhận của cô! Dạ Thiên Ưng chết tiệt! Dạ Thiên Ưng đáng chết! Ở bên trong lòng Ngô Hiểu Dao đang không ngừng mắng chửi Dạ Thiên Ưng.
Lúc cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, Hạ Uyển Uyển đột nhiên đi vào trong thang máy......
Ngô Hiểu Dao giương mắt nhìn, khẽ ngẩn người ra.
Cô gái này...... Quả thật rất đẹp, trưởng thành, chín chắn, quyến rũ, vóc người không cao cũng không gầy, phong cách cũng không phải loại cao quý bình thường.
Nhưng mà, càng nhìn càng thấy quen mắt là thế nào nhỉ? đột nhiên Ngô Hiểu Dao nhớ ra, đây là cô gái lúc trước bị giật điện cùng với Dạ Thiên Ưng, cũng là người trong bộ phận PR!
Dạ Thiên Ưng nới với Hạ Uyển Uyển mới đi vào trong thang máy "Uyển Uyển, lát nữa mang qua đây một bộ đồ ngủ."
Cô lạnh lùng gật đầu một cái: “Vâng."
Ngô Hiểu Dao đứng một bên liếc nhìn Dạ Thiên Ưng, rồi lại nhìn qua Hạ Uyển Uyển.
Bất chợt có cảm giác, hai người bọn họ rất xứng đôi! Tuyệt đối là trời sinh một đôi!!
Hạ Uyển Uyển rời thang máy được một lúc lâu, lúc này Ngô Hiểu Dao tự nhiên nói một câu cảm thán: "Cô gái ấy thật xinh đẹp a~."
"Ha ha." Dạ Thiên Ưng nghe xong, hơi hơi cười, hỏi có chút khiêu khích "Ghen tỵ à?"
Không tính là ghen tỵ, chỉ là rất hâm mộ thôi. Không có phụ nữ nào không yêu cái đẹp, thật ra trong lòng ai cũng đều yêu thích cái đẹp. Cô cũng rất thích cái đẹp, nhưng trời sinh ra như vậy thì cũng không còn cách nào khác, có chút ít cũng hơi ghen tỵ.
Không thể không nói, Dạ Thiên Ưng có thể nhìn ra trên khuôn mặt Ngô Hiểu Dao đều là sự tự ti khi đứng trước Hạ Uyển Uyển. Nhưng mà......
Có lẽ sau một thời gian dài như thể này Dạ Thiên Ưng biết rằng, trong lòng hắn, thủy chung vẫn nghĩ Ngô Hiểu Dao đẹp hơn so với Hạ Uyển Uyển......
Vì Hạ Uyển Uyển đột nhiên xuất hiện, Ngô Hiểu Dao đã quên chuyện về nhà, bị Dạ Thiên Ưng trực tiếp mang vào...... Phải nói là “lừa” vào căn hộ trong chung cư này mới đúng.
A, cô cũng không thể nghĩ đến chuyện có thể ra được khi đã vào đây!!!
Không lâu sau, Hạ Uyển Uyển đem một bộ đồ ngủ viền ren đưa cho Dạ Thiên Ưng rồi đi ra ngoài.
Liếc bộ đồ ngủ đang cầm, hắn đưa cho Ngô Hiểu Dao, đưa tay chỉ phòng vệ sinh: "Đi tắm, rồi thay đồ đi."
Chỉ một phút, cái cảm giác lo lắng lại chạy thẳng vô tim cô, chậm rãi nhận lấy bộ đồ ngủ trong tay hắn, tâm tình bất an, vừa có chút sợ hãi.
Không thể giải thích nổi việc đi vào nhà của Dạ Thiên Ưng rồi, không quên nói chô này là cái ổ sói, bây giờ còn muốn tắm ở cái ổ sói này? Không phải cô tự tìm đến cái chết sao?
Cô cau lông mày, trừng mắt nghi hoặc nhìn Dạ Thiên Ưng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn hít một hơi sâu, nói khinh thường: "Tôi không có hứng thú với việc nhìn lén phụ nữ tắm đâu, hơn nữa còn lại loại con gái chưa trỗ mã hết các bộ phận trên cơ thể."
Hắn chỉ nói một cách vô tâm, nhưng mà người nghe hữu ý!
Sau khi mình nghe lời hắn nói, đáng lẽ nên vui mừng mới đúng? Nhưng lại không có chút nào......
Trong lòng Ngô Hiểu Dao không có một chút vui mừng, ngược lại cảm giác có một chút mất mác.
Mình là cô gái chưa hoàn toàn trỗ mã ư?
Thế tại sao Dạ Thiên Ưng lại còn thích dây dưa với cô??? Đến bây giờ, tim của mình đã dần dần bị rung động một cách kỳ lạ, nhưng hôm nay hắn lại nói với mình như thế? Nghĩ ngợi, Ngô Hiểu Dao tức giận xoay người đi vào nhà tắm......
Dạ Thiên Ưng sáng suốt sao có thể không nhìn ra sự nghi hoặc của cô ấy......
Thật ra thì......Trong lòng hắn cô so với những người phụ nữ thành thục khác thì vẫn có sức quyến rũ hơn tất cả...... Nhưng cái câu nói con gái chưa trỗ mã hết lúc nãy thì vẫn đúng sự thật, dù sao...... Có nhiều người cũng thích Lolita đó chứ?!
Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, đi vào phòng rửa tay nhưng vẫn chưa thấy Ngô Hiểu Dao từ nhà tắm đi ra. Chuyện này làm cho Dạ Thiên Ưng có chút bận tâ, tắm nhưng 2 giờ rồi mà còn chưa xong? Chẳng lẽ ngất xỉu bên trong rồi?
Lông mày nhíu lại, hắn lo lắng chạy đến trước cửa nhà tắm, dùng sức đâọ cửa: "Dao Dao?!?" ( chú sói: khụ, lần đầu tiên gọi tên cún cớm của Ngô muội muội. )
"Dao Dao? Nghe thấy thì trả lời tôi một câu đi Dao Dao!?"
Lúc sau, bên trong không có người lên tiếng, Dạ Thiên Ưng lo lắng nắm tay thành quả đấm, dưới tình thế cấp bách đá một cái “rầm” lên cánh cửa nhà tắm.
Thấy cửa mở toang, Ngô Hiểu Dao đứng bên trong hoảng sợ lấy hai tay ôm ngực: "Anh tiến vào làm gì??!!"
Nhìn cô trước mắt mình không có chút tổn hại nào, cả người Dạ Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Tắm xong rồi, tại sao vẫn chưa đi ra??"
Quả thật cô đã tắm xong rồi, chỉ là chuyện bộ đồ ngủ của Hạ Uyển Uyển đưa cho......
Lập tức "thịch ", gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao chợt đỏ lên, cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Áo ngủ này......" Lúng túng nói, cô chậm rãi buông hai tay trước ngực xuống.
............
............
Chỉ trong phút chốc, trong lòng Dạ Thiên chợt hiện lên một đợt sóng ngầm nhỏ......
Bộ đồ ngủ viền ren tơ lụa vốn đã trong suốt rồi, nhưng chỗ no tròn đầy đặn của cô lại hiện ra hết phân nửa, chỉ có nụ phấn hồng nho nhỏ là hơi bị che lấp dưới lớp áo ấy......
Trước kia hắn đã từng nhìn nhiều phụ nữ mặc đồ xuyên thấu như thế này, nhưng hắn không có cảm giác, nhưng ngược lại khi thấy Ngô Hiểu Dao mặc nó, hắn lại cảm thấy vô cùng, vô cùng có cảm giác......
Do ánh mắt của hắn càng ngày càng kém sao? Nhưng mà...... Hắn không hiểu......
==========Khụ, một gian phòng, một nam một nữ.
Nam dương cương mười phần, nữ mặc một cái như thế 『 tính 』 cảm giác áo ngủ, phía sau kịch tình nên sẽ là gì chứ? Chú sói không biết......