Mục lục
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần một tháng, Ngô Hiểu Dao cũng không cảm thấy cô đơn, bởi vì......


Cả căn phòng của cô đều ngập tràn màu sắc ảo mộng…


Nửa phòng bên này là một biển búp bê, nửa phòng còn lại là một biển hoa tươi, ở giữa hai thử ấy là một đống kẹo ngọt chất thành núi cao sừng sững giữa phòng.


Búp bê và hoa tươi là do Dạ Thiên Ưng tặng từ ngày anh đi công tác nước ngoài.


Hiện tau cô vui đến chết đi thôi. Hiện tại cô vui quá.


Mà bây giờ quan hệ của cô với bạn cùng lớp rất tốt, họ thường xuyên đến phòng ký túc của cô để chơi.


"Dao Dao ơi."


"Mình đến đây!" Ngô Hiểu Dao kích động nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy ra mở cửa.


Bạn tốt của cô đã không còn có một mình La Bích Nghi, giờ thêm hai bạn nữ Kiều Hồng na cà


"Mau vào đây." Cô mừng rỡ kéo cả đám vào phòng.


Họ vừa tiến vào trong thì "Oa" lên một tiếng hâm mộ.


Lý Kim Lộ là loại nữ sinh nhanh mồm nhanh miệng, cô lập tức ngã người lên đám búp bê:Ban trai người ta thì tặng hoa tươi hoặc đồ trang sức gì gì đấy, bạn trai cậu mặc dù tặng hoa tươi, nhưng tại sao lại đi tặng búp bê vậy? Chẳng lẽ anh ấy coi cậu là trẻ con à?"


Nghe Lý Kim Lộ hỏi vậy, cô cũng cảm thấy không có gì là lạ, quả thật thì cô nhỏ hơn anh những sáu tuổi.


"Vậy thì có cái gì đâu chứ." Kiều Hồng Na lên tiếng, cô nói xong thì đặt mông ngồi lên giường Ngô Hiểu Dao: "Bị coi như trẻ con thì không tốt à? Vẫn còn được người ta tương yêu, chỉ cần yêu thích lẫn nhau là được mà?"


"Đúng là, đúng là, người ta là chủ tịch hội đồng quản trị muốn dáng có dáng, muốn phong độ có phong độ, muốn tiền có tiền, đối với Dao Dao là thích, mình ghen tỵ chết đi được."


Nghe La Bích Nghi trêu vậy, gương mặt của cô đỏ lên, đưa tay nhéo La Bích Nghi một cái rồi ngồi lên giường.


"Đúng rồi, đúng rồi!!" Kiều Nồng Na thần bí nói xong, ngồi bên cạnh cô: "Cậu với Dạ Thiên Ưng làm cái kia chưa?"


Thấy Kiều Hồng Na nói vậy, gương mặt cô đỏ ửng lên rồi vội lắc đầu một cái


"Không phải vậy chứ?" Kiều Hồng Na và Lý Kim Lộ liếc nhìn nhau một cái, tràn đầy kinh ngạc: "Không phải chủ tịch Dạ không được không được..??"


" Hai người đừng có nói tầm bậy, người ta thương yêu Dao Dao thật lòng cho nên mới không làm cái chuyện tầm thường đó." La Bích Nghi thay mặt giải thích.


Cô vẫn luôn cho rằng đây là ưu điểm tốt nhất của Dạ Thiên Ưng, đó chính là chưa từng ép cô quan hệ với anh.Dù có chơi quá mưa đi chăng nữa, thì Thiên Ưng cũng không làm bước cuối cùng.


"Không phải đâu" Lý Kim Lộ nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp, nghiêm túc nhìn về phía Ngô Hiểu Dao: " Đàn ông không phải không thích làm chuyện đó với con gái đâu, hơn nữa anh ấy là người đàn ông ưu tú như vậy thì khả năng kiềm chế rất là kém. Mình hoài nghi hoặc là anh ấy không được, hoặc là chính anh ấy vẫn còn coi bạn là một đứa con nít, không có hứng thú nên không làm cái việc đó đấy."


Lý Kim Lộ thốt lời này xong thì đáy lòng cô nổi lên trận hồi hộp......


Trước khi kết hôn thì con gái không nên xảy ra quan hệ với con trai, nhưng nghe Lý Kim lộ nói vậy thì, trong lòng cô có một sự mâu thuẫn.


Bây giờ vấn đề là tình cảm giữa cô và Dạ Thiên Ưng, anh thường xuyên tặng kẹo cho cô, điều nay cô thích vô cùng. Nhưng tổng hợp hết ý kiến của bạn bè mình......


Cô không quan tâm chuyện Dạ thiên Ưng có coi cô là trẻ con hay không, mà cô quan tâm Dạ Thiên Ưng có tình cảm với cô hay không mà thôi!!!


Anh đối xử tốt với cô là do nguyên nhân hai năm trước anh nhìn thấy vết sẹo trên ngực cô phải không??


Hai năm trước ở cái bờ vực nguy hiểm ấy, nhưng khi Dạ Thiên Ưng nhìn thấy vết sẹo kia thì ngưng tất cả mọi hàng động lại, điều này nói lên cái gì?


Cô không dám nghĩ tới.....


Nếu như Dạ Thiên Ưng vì vết sẹo này mà đối xử tốt với cô, và nếu như cô nói vết sẹo này.....


Chỉ là khi còn bé nghịm ngợm quá thể nên bị dao cắt bị thương, thì Dạ Thiên Ưng có đối xử với cô như hiện giờ nữa không?


" Hai người đừng có nói bậy nữa!" La Bích Nghi nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên vội ngăn Kim Hồng Na và Lý Kim Lộ lại.


Cô cùng lúng túng, thuận miệng nói một câu: "Có thể anh ấy không được thôi."


"........."


"........."


"Chúng ta đi xem cuộc so tài đi."


Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng, cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, gần như sinh viên toàn trường đều lo lắng cho, tuy nhiên vẫn không quên thả lỏng đầu óc mình.


Và có một cuộc hi. Đó chính trận đấu bóng rổ mỗi năm mới có một lần.


Thật ra thì Ngô Hiểu Dao đối với mấy cái như thế này không có hứng thú mấy, chỉ là người tham gia thi đấu là Bắc Thiên Thần, tại quan hệ giữa cô và anh ấy đang ngày càng gần gũi hơn, cho nên cô phải đi cổ vũ.


Cả sân bóng ầm ĩ tiếng người, tiếng thét của nữ sinh không ngừng vang lên ở chỗ này.Căn bản thì thực lực của hai đội đều là ngang sức nhau.


Đây chính là trận đối kháng của hai trường đại học liên kết với nhau. Đại học Luật Nhật Bản và Đại học Y Nhật Bản. Đội trưởng hai đội đều là ho boy của trường


Người của Đại học Luật pháp chắc chắn không cần nói cũng biết đó là Bắc Thiên Thần rồi. Mà đội trưởng của Đại học Y là một trong bốn người đẹp trai của trường gọi là Diệp Tử Thuyền, dáng ngoài tuấn lãng, khí chất tao nhã.


Gần nữ một phần hai nữ sinh của Đại học Y đều kéo đến cỗ vũ của Diệp Tử Thuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK