Chiếc trực thăng xuất phát từ Đại Lục bay suốt đêm, đến sáng sớm ngày thứ hai thì đến được tầng thượng của tòa cao ốc công ty điện tử Sony tại Nhật Bản.
"Tuấn Hi cùng Thánh Long đi theo tôi, những người còn lại ở bên ngoài cao ốc đợi tôi được rồi." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng nói, sau đó nhận lấy sấp tài liệu từ trên tay Hạ Uyển Uyển mang theo hai người kia cùng đi vào trong.
Hắn trực tiếp đẩy cánh của của căn phòng ở tầng cao nhất ra.
Nội thất bên trong phòng họp rộng rãi, có ba người đàn ông khoảng năm, sáu mươi tuổi, bọn họ thấy Dạ Thiên Ưng tiến vào, trên mặt có phần khựng lại.
"Thật ngại quá." Khóe miệng khẽ nhếch, không nhanh không chậm ngồi vào vị trí trên cùng của phòng họp: "Bởi vì vướng mắc chút chuyện với phụ nữ nên tôi tới trễ một chút, mong các vị tiền bối thông cảm."
Ngữ điệu cực kỳ vô lễ, ẩn chứa mùi vị khiêu khích.
Hàn Tuấn Hi đứng ở phía sau, dùng tiếng Nhật lưu loát phiên dịch lại: "夜総 は 女 を 遊 ぶので 時間 を 遅 らせて, 各位 の 大先輩 にとがめてないでくださいもらいます."
Ba người đàn ông lớn tuổi kia lần lượt liếc nhau, trong đó có một người mang đậm phong cách khí khái của người Nhật, ông khẽ nhíu mày, bất mãn thúc giục: "Được rồi, được rồi. Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, mau đưa ra hợp đồng đi!
"Ha ha." Dạ Thiên Ưng chậm rãi giơ tay lên, Lăng Thánh Long ở sau lưng liền đem một tờ tài liệu đưa tới.
”Vèo”’ một tiếng, tài liệu theo mặt bàn trượt đến trước mặt ông bác kia, hắn cao ngạo ngẩng đầu.
"Ai, tôi thật sự vô dụng!" (はい, 私 は 本当 に 役 に 立 ちません!") Ông ta không cam lòng thốt lên, sau đó liền ký tên mình vào bản văn kiện.
"A."
Nghe ra giống như mấy tên thương nhân Nhật Bản này đem phần sản nghiệp đã kinh doanh mấy đời của họ để thua vào một tay xã hội đen của Trung Quốc là uất ức lắm.
Vậy thì......
Hắn nhất định phải bắt họ tâm phục khẩu phục: "Lão già xấu xí, biết tại sao sản nghiệp của các người lại bị một tên oắt con như tôi thu mua không?!"