Hắn nhanh tay lẹ mắt, đỡ tay cô lại, nở ra nụ cười đáng yêu. "Đừng sợ......" Âm thanh trầm thấp dịu dàng tao nhã, nói đến một nửa, cầm lấy ly rượu ở trong tay cô, chuốc cho cô uống. "Coi như là tôi mời em!"
"Ừm hửm!" Mặt mày cô liền hớn hở, ‘chậc chậc’ thưởng thức. "Ngon thật, không hề chát!" Cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, tay nắm chặt thành quyền, cả người dựa vào ghế sofa, hết sức tức giận.
Đúng lúc này, cô mới chợt nhớ ra...... "Đúng rồi, 30 vạn lận, làm thế nào bây giờ?!" Trong nháy mắt, tay chân luống cuống, quay đầu, mặt ngấn lệ. "Tôi có thể ói ra trả lại được không?!"
"Đừng khóc......" Lông mày hắn giãn ra, tức giận ban nãy phút chốc tan thành mây khói. "Tôi đã nói rồi, rượu này tôi mời em uống!"
Nói xong, hắn liếc mắt sang cận vệ, người này vô cùng hiểu ý, nhanh tay rót thêm một ly, cẩn thận đưa qua cho hắn
"......" Đưa tay kéo cô lại gần, khẽ giơ rượu lên, chuốc thêm ly nữa vào trong miệng cô. "Không cần khách sáo với tôi, cứ việc uống thoải mái vào!"
Khoảnh khắc này, tựa như hắn mới là khách, còn cô giống kẻ hầu rượu.
Sau khi nhấp một ngụm, Hiểu Dao dường như sực nhớ. "Khoan đã, đợi chút.... " Đẩy ly rượu trong tay hắn ra, cô nghi hoặc hỏi. "Tại sao anh lại không uống?!"
"Như vậy thật không công bằng!" Cô nhanh chóng thoát khỏi sự dìu dắt của hắn, đoạt lấy ly rượu, muốn chuốc ngược lại. "Anh cũng phải uống, uống nhanh cho tôi!"
"Hửm?!" Hắn khẽ hừ một cái, mang theo vẻ đẹp quỷ quái.
Đẩy ly rượu trong tay của Hiểu Dao ra, sắc mặt hắn trầm ngâm, biểu tình ảm đạm vô cùng. "Em gái nhỏ......" Chậm rãi vươn tay nắm chiếc cằm cô, gương mặt tà ác giống quỷ satan, khiến cho người ta run sợ. "Đến một nơi như thế này để tiêu khiển, cẩn thận đùa với lửa!"