Mỗi khi nàn tay của hắn di chuyển trên phần lưng mình, Hiểu Dao đều cảm giác được như có dòng điện xẹt ngang, mỗi một động tác sờ soạng của hắn đều khiến cô run rẩy. Phản ứng của cô càng mãnh liệt, hắn càng ham muốn có được.
Những ngón tay thon dài loáng thoáng khẽ chạm vào vùng sống lưng mảnh khảnh, chậm rãi vẽ nên các vòng tròn, như dẫn dắt dụ hoặc sức chịu đựng của cô!
Dù sao hắn ta cũng là trai bao, đối đãi với khách như vậy, thế nào chẳng bị ông chủ la mắng?! Đúng vậy, hắn ta, chỉ muốn hù dọa mình, chỉ hù dọa mình thôi. Hiểu Dao không ngừng an ủi tâm tư, thân thể cô dần dần giảm bớt run rẩy
Lúc này đây, người đàn ông chợt phát hiện điều gì, khóe miệng đột nhiên nhéch mép, nở nụ cười gian, trực tiếp di chuyển đến nút cài áo ngực......
Thân thể cô vừa mới giảm bớt lo lắng, trong nháy mắt trong đầu tăng thêm sợ hãi. Hai mắt hắn chợt lóe sáng như một ngọn đuốc, con ngươi trở nên u ám, ngón tay nhẹ nhàng cởi nút cài ra......
"Không, đừng!" Ngô Hiểu Dao cắn chặt môi dưới, trong miệng liên tiếp phát ra âm thanh nỉ non.
Dù cô có giãy dụa kêu gào, vẫn bị hắn ta gắt gao đè lên giường lớn. Nụ cười hài lòng hiện lên tràn ngập gương mặt hắn, càng làm nổi bật anh tuấn kia. Đối mặt với độ ngượng ngùng đáng yêu trẻ con của cô, hắn càng muốn nếm thử mùi vị này
Khi hắn nới lỏng tay, Hiểu Dao vốn định chạy trốn, nhưng hắn vẫn nhanh tay hơn, dùng sức kéo vội thân thể cô lại......
Đôi mắt to tròn long lanh thoáng chốc ngấn lệ, hai tay ý thức che chắn bộ ngực, trên miệng không ngừng khóc rống
Gương mặt của người đàn ông không hề lộ tia xúc động, ngược lại càng muốn để cô khóc lóc thật to.
Một tay đè cổ cô xuống, một tay chậm rãi hướng về hai tay trắng noãn phía trước......
Ngô Hiểu Dao liên tục lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống, làm ướt một phần tóc dài đen nhánh. "Xin anh...... hãy tha cho tôi lần này......"