Hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo của cô gái, thân thể chợt dừng cử động.
Theo tốc độ càng lúc càng nhanh của hai người, ước chừng mấy phút sau, cô gái thốt lên van nài: "Thiên Ưng, anh đợi đã, chờ em một chút......"
Nghĩ Dạ Thiên Ưng là ai?! Phụ nữ đối với hắn chỉ là công cụ phát tiết, sao có thể bắt hắn “săn sóc” đợi cho đối phương đạt đến cao trào?!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, mầm mống dục vọng trút hết vào trong người cô. Vẻ mặt cô có phần luyến tiếc, rõ ràng chưa được thỏa mãn, e dè rời khỏi thân thể hắn, ngã xuống một bên ghế salon.
Dạ Thiên Ưng không hề nghỉ mệt, nhanh chóng sửa sang lại trang phục, đưa tay rút một xấp chi phiếu từ trong túi áo ra, tiện tay viết 20 vạn, ném thẳnng vào người cô gái.
Cô ngước nhìn hắn..... Hai mắt tràn đầy sung sướng: "20 vạn?!"
Hai mắt hắn chợt phát sáng, lạnh lùng nói: "Nếu như không cẩn thận để mang thai, cô biết giải quyết thế nào rồi chứ?!"
Cô lập tức hiểu ý hắn, đồng thời gật đầu một cái.
Đúng lúc này, Hàn Tuấn Hi bước nhanh vào căn phòng nhỏ, thấy vậy cô gái vội vàng kéo váy đang giắt bên hông xuống, gương mặt thoáng cái đỏ ửng.
Nhưng Hàn Tuấn Hi không giống với những đàn em khác của Dạ Thiên Ưng, hắn đối với mấy loại phụ nữ tự “bán mình” không có hứng thú. Mắt hắn không hề nhìn đến cô gái trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng đi tới: "Thiên Ưng, máy bay đi Nhật Bản đã sẵn sàng."
Chỉ một thoáng sau, tròng mắt của Dạ Thiên Ưng mở to, là do trạng thái mới vừa lên đỉnh nhất thời thỏa mãn trở nên hưng phấn.
"Ừ." Mỉm cười gật đầu, đang định cùng Hàn Tuấn Hi rời đi.
Cô gái ngã người trên ghế salon đột nhiên kéo tay hắn lại: "Anh, người ta cũng muốn đi."
Hàn Tuấn Hi ở một bên thấy vậy, con ngươi chợt trở nên âm u, hờ hững rời khỏi căn phòng.
"Ha-ha-ha....." Dạ Thiên Ưng phát ra tiếng cười lạnh nhạt, vung tay lên tát một cái vào mặt cô gái: "Đừng tưởng rằng ngủ cùng tôi một lần thì tự cho rằng mình là người phụ nữ của tôi!"