Bắc Thiên Thần ra khỏi phòng ăn, nhưng sự ưu thương lại đọng trên mặt anh máy giây, anh quay đầu nhìn Ngô Hiểu Dao đang ở trong nhà ăn, hít sâu một hơi, lỗ mũi có chút gì đó chua xót.....
Anh hận Dạ Thiên Ưng! Nhưng là......
Nhưng giừ anh lại hận Ngô Hiểu Dao!!!
☆★☆★☆★☆★
Đối với cái cảnh thê lương đang diễn ra trong nhà ăn, La Bích Nghi đứng bên ngoài, cô thấy rõ chén canh nóng ấy đổ lên người Ngô Hiêu Dao như thế nào.
Lúc ấy La Bích Nghi muốn xông vào cứu cô, nhưng hai chân La Bích Nghi chỉ đứng nguyên tại chỗ, không thể nhúc nhích.....
Quá kinh khủng, thật quá kinh khủng, Ngô Hiểu Dao quá đáng thương......
Nghĩ tới đây, nước mắt La Bích Nghi rơi xuống, bấm số điện thoại của Dạ Thiên Ưng: "Dạ tiên sinh......"
☆★☆★☆★☆★
Đang lúc này, Dạ Thiên Ưng đang ngồi trong phòng họp, khi nhận được cuộc gọi từ La Bích Nghi, thoáng chốc có một loại dự cảm xấu dâng lên trong lòng, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng họp i: "Chuyện gì?"
"Cầu xin anh tới cứu Dao Dao....." La Bích Nghi đem hết sự việc trong một tháng nay kể cho Dạ Thiên Ưng nghe, và đem cả đoạn video tại nhà ăn đưa cho anh ta coi.
Sau khi Dạ Thiên Ưng nghe xong, bình tĩnh cúp điện thoại...... Đoạn video kia anh không xem, bởi vì anh không dám xem, không dám nhìn cách người ta khi dễ Ngô Hiểu Dao của mình như thế nào!
Dạ Thiên Ưng đứng bên ngoài phòng họp không nhúc nhích.....Bắc Thiên Ưng nổi giận.
"Thiên Ưng, hội nghị......" Lăng Thánh Long từ trong phòng họp đi ra, mới nói được một nửa thì ngừng lại, anh chưa từng gặp qua cái vẻ mặt âm trầm của Dạ Thiên Ưng như lúc này "Thiên Ưng? Đã xảy ra chuyện gì?"
Dạ Thiên Ưng nắm thật chặt điện thoại di động, khẽ cau mày, bàm tay đang năm cái điện thoại đập lên tấm thủy tinh trên hành lang bên ngoài phòng họp. Mấy người bên trong nghe thấy âm thanh bên ngoài, lập tức chạy ra.
Dạ Thiên Ưng trầm mặc không nói, điên cuồng đập hết bình hoa và đồ trang trí trên hành lang.
Nhớ lại đoạn tường thuật của La Bích Nghi trong điện thoai, tim của anh đau đến tê liệt.
Làn da mềm mịn của Ngô Hiểu Dao anh còn không dám tổn thương nó, nhưng lại bị canh cá nóng và thức ăn phủ lên?
A, nếu như, kẻ ức hiếp người phụ nữ của mình là một người không quen biết thì có phải tốt hiwn không? Thì mình sẽ giết hết cả nhà họ trong một cái nháy mắt. Nhưng là, cái kẻ cố tình ức hiếp Ngô Hiểu Dao lại là Bắc Thiên Thần, là em trai ruột của mình.
Anh biết......
Bắc Thiên Thần vì trả thù mình mới khi dễ Ngô Hiểu Dao, là vì trả thù mình đã không để ý tới nó, là vì......
Đoạt đi bạn gái của nó!!
Nhìn Dạ Thiên Ưng nổi giận như vậy, Lăng Thánh Quân nhanh chóng chạy đến chỗ mảnh vỡ thủy tin, nhặt chiếc điện thoại di động lên.
Trên điện thoại di động có một cái tin chưa mở, sau khi Lăng Thánh Quân nhấn vào là một đoạn video ngắn.
Trong video là cảnh Bắc Thiên Thần đưa tay muồn chạm vào người Ngô Hiểu Dao, mà Ngô Hiểu Dao bị canh nóng đổ lên người, nhưng Bắc Thiên Thần lại đứng đó cười nhạo......
Xuyên thấu qua cái video trên điện thoại, tiếng kêu khổ sở của Ngô Hiểu Dao truyền đến tai Dạ Thiên Ưng, anh lấy tay đoạt lấy điện thoại trên tay Lăng Thánh Quân, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.
Lăng Thánh Quân che miệng, đứng trên mặt đất mà ngây ngẩn như kẻ mất hồn.
Bên tai mơ hồ vẫn còn tiếng thét, âm thanh Ngô Hiểu Dao như phế tâm phế liệt, trong lòng của anh có một loại khó chịu không nói ra được.
Là Bắc Thiên Thần, là em trai Dạ Thiên Ưng? Cho nên Dạ Thiên Ưng mới có thể nổi nhân như vậy?
"Thiên Ưng! Chúng ta đi tới trường Dao Dao đi.”
Đề nghị của Lăng Thánh Quân vưa đưa ra đổi lấy anh mắt hung dữ của Hàn Tuấn Hi, hung hăng nhìn Lăng Thánh Quân một cái, vẻ mặt lãnh lẽo đi tới Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, công ty bây giờ là thời điểm mốt chốt, nếu như còn vì người phụ nữ kia phân tâm, như vậy thì sẽ khiến anh cách xa mục tiêu đề ra."
Hàn Tuấn Hi đang uy hiếp Dạ Thiên Ưng, anh biết Dạ Thiên Ưng là người có ánh mắt lâu dài, coi như Dạ Thiên Ưng thật sự rung động với cô bé kia, như vậy, vì để đạt tới mục tiêu mà Dạ Thiên Ưng đề ra thì cũng có thể vứt bỏ!
Anh dám đánh cuộc Dạ Thiên Ưng sẽ nuốt xuống chuyện này, không để ý tới Ngô Hiểu Dao!!
Quả nhiên, Dạ Thiên Ưng đã từ từ bình tĩnh lại.....
Anh sửa sang lại trang phục của mình rồi đi vào phòng họp, nhưng vẻ mặt của anh đã âm lãnh đến cùng cực......