Không đúng! Phải nói là, hắn muốn ném cô gái này ra khỏi thang máy, ngay lập tức, ngay bây giờ!
Mẹ kiếp!
Hiện tại ruột gan hắn lồng lộn đến sôi sùng sục!
Ngẩng đầu nhìn vào camera quan sát, hắn chỉ kịp nuốt xuống cơn giận, mẹ nó, LĂNG-THÁNH-QUÂN, tại sao lúc này tên khốn đó lại nghe lời như vậy?
Do sát khí hừng hực của người bên trong, cho nên không khí bây giờ dần dần bức bối, hắn tưởng chừng như mình sắp rơi vào địa ngục. Không được, nếu lúc này hắn thuận theo lẽ tự nhiên, thì tới khi nào hắn mới thoát khỏi đây??
Tay hắn nắm chặt thành quyền, mặt cũng không ngó ngàng đến Trương Mẫn, nhấc chân bước tới gần cửa.
"Đổng...... Đổng Sự Trưởng......" Trương Mẫn kinh ngạc không dứt lời nhìn Dạ Thiên Ưng, dường như người đó đang có ý định kéo cửa thang máy, vội vàng tính toán ngăn lại: "Đổng Sự Trưởng, ngài... ngài cố gắng đợi thêm một chút, tôi tin lát nữa bộ phận an ninh cũng sẽ tới sửa, ngài không cần phí sức."
Sửa chữa??
Người nào không biết Dạ Thiên Ưng thân mật với phụ nữ ít nhất phải mất hai giờ đồng hồ?
Chắc hẳn chưa tới hai giờ, tên khốn Lăng Thánh Quân sẽ không gọi người tới!
Tự mình hại mình, bây giờ hắn đã thấm thía tới câu nói này!
Muốn thu hẹp khoảng cách với cô gái kia, không nghĩ tới sẽ luôn khó khăn như vậy? Lần đầu tiên vội vã gặp nhau, lần thứ hai bỏ qua cơ hội, quả thật ông trời đang muốn trêu ngươi hắn!
"Câm ngay!" Sắc mặt Dạ Thiên Ưng đột nhiên tối sầm, một tay chủ động hất Trương Mẫn ra xa: "Nếu không muốn chết thảm, tốt nhất là từ đây cho tới khi thoát ra ngoài, nhất định không được nhiều lời!!!"
Trương Mẫn như trong cơn mê sảng, vỡ mộng chầm chậm bước ra khỏi giấc mơ, cô hoàn toàn đờ đẫn, biến mình trở nên ngây ngốc.
Một Đổng Sự Trưởng ưu nhã lạnh lùng mà cô mê muội, còn có bộ mặt hung ác thế này? Một Đổng Sự Trưởng được nhiều cô gái tha thiết ước mơ, lại có thể so sánh với một xã hội đen?
Dạ Thiên Ưng tức giận đến nỗi không còn để ý hình tượng, nếu lúc này có ai đưa hắn một đao, hắn sẽ trực tiếp xuống tay với cô gái này!
Hai cánh tay hắn dùng sức, lại dùng sức, sau đó, cửa thang máy chợt mở ra.
Thang máy dừng ở giữa tầng 37 và 38, hai cánh tay hắn kịch liệt dùng sức, chống đỡ mặt đất, cả người chui khỏi thang máy, không quay đầu lại dứt khoát rời đi.
Đứng ở bên trong thang máy, Trương Mẫn chăm chú nhìn vào bóng lưng lạnh lùng, lo lắng nói: "A, Đổng Sự Trưởng, Đổng Sự Trưởng, còn tôi, tôi phải làm thế nào đây?"