Dạ Thiên Ưng nhấc chân, vừa muốn bước vào trong thang máy thì lại đổ ngược trở về, chủ yếu là vì......
Hắn sợ!!!
Ngộ nhỡ sự kiện “kinh hãi” buổi chiều tái diễn, hắn thật sự không dám tái diễn chuyện này lần thứ ba nữa đâu, vì thế càng không còn hơi sức mà mở cửa.
Dù sao thì chỉ cần lần này cô gái bị trói không cường bạo lại hắn mà ít ra cũng là hắn cường bạo cô là được rồi.
Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Dạ Thiên Ưng từ trước tới giờ luôn làm việc quả quyết đã trong thời khắc này mà lựa chọn kỹ rồi mới làm.
Đứng ở trong góc nhỏ, Ngô Hiểu Dao cúi đầu xuống rồi nhíu mày...
Hắn? Không tiến vào sao?
Dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Dạ Thiên Ưng đang đứng ở cửa thang máy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau,trong lòng Dạ Thiên Ưng nhất thời như có ngàn bông pháo hoa, còn Ngô Hiểu Dao thì rối loạn trao ánh mắt với hắn.
‘ Là hắn. ’
‘ Không sai, là cô ấy! ’
Hai người đồng thời xác nhận nhau, đối mặt nhau với tâm tình bất đồng.
Dạ Thiên Ưng vừa tức giận vừa kích động nhớ lại quá khứ…
Nhóc con này đã dám chạy trốn mình hai năm khiến mình nhớ da diết rồi, lại còn hại mình bị khủng long hồi chiều ‘quấy rối tình dục’ nữa!
Bây giờ hắn thật hận không được đè luôn cô ra, ăn thịt cô, để xóa bỏ mối hận trong lòng!
Đột nhiên ưu nhã nhếch miệng, Dạ Thiên Ưng mặc dù ‘hận’ cô trong lòng nhưng bên ngoài vẫn ưu nhã khéo léo, dịu dàng kỳ lạ, không chậm cũng không vội bước vào thang máy.
Mà Ngô Hiểu Dao cũng khẩn trương y như vậy, theo thời khắc hắn bước chân vào thang máy, trái tim của cô lập tức ‘thịch, thịch, thịch’ rung động.
Không gian kín mít, lại cùng với trai đẹp vô địch vũ trụ đứng dưới cùng mái nhà đã đủ khiến biết bao người phụ nữ khẩn trương, huống chi là một cô gái trẻ trung thế này?
Luống cuống đứng vào trong, cô còn chưa hỏi Dạ Thiên Ưng đi lầu mấy, ngón tay run rẩy đã ấn vào tầng một.
Lúc cửa thang máy chậm rãi đóng vào, Dạ Thiên Ưng bắt đầu vặn hỏi!
"Làm sao cô biết tôi sẽ đi lầu một?"