Nhanh chóng khôi phục lại sự chú ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng rõ ràng là có chút xấu hổ.
Thật ra, cô hoàn toàn không có ý định nói chuyện đó với một người lạ, nhưng dù sao trước mắt cô là một Lăng Thánh Quân hiểu biết cho nên cô yên tâm nói ra toàn bộ cho hắn.
Ai ngờ, thấy cô lâu không lên tiếng, Lăng Thánh Quân càng nảy sinh lo lắng: "Nói tiếp, nói tiếp đi, sao đó như thế nào?!!"
Lăng Thánh Quân cao quý đây sao?
Không nghe hết sự việc đều tỏ ra bộ dạng tức giận như người khác hay sao?
Vì sao Lăng Thánh Quân lại có phản ứng như thế này?? Giống như rất mong chờ phần sau củacâu chuyện.
Nhíu nhẹ lông mày, cô lắc lắc đầu không hiểu vì sao: "Không có phần sau."
"Tôi khinh, tới đây là kết thúc rồi?" Thì ra là nhận lấy nụ hôn ngay trong thang máy mà thôi, việc này mà cũng đáng để mình tắt hệ thống theo dõi! Cả người Lăng Thánh Quân trở nên vô cùng mất mát.
Đúng lúc này...
"Không phải đâu!" Ngô Hiểu Dao hoảng sợ kêu lớn một tiếng, tiếng kêu này hoàn toàn thu hút sự hứng thú của Lăng Thánh Quân, hắn lại vội vàng tràn ngập mong chờ lắng nghe lần nữa.
"Giám đốc Lăng, anh nhất định phải cảnh cáo Dạ Thiên Ưng đó, nói anh ta đừng "quấy rối tình dục" tôi nữa!!"
Những người con gái khác đều ước được hôn môi Dạ Thiên Ưng. Bây giờ, cô ấy lại nói Dạ Thiên Ưng đang "quấy rối tình dục"? Ôi, người con gái khác nghe thấy chắc sẽ ghen tị đến điên rồi.
Chẳng qua là...
Khó trách cô bé này có khá năng hấp dẫn ánh mắt của Dạ Thiên Ưng, có lẽ do cô ấy không giống người thường, hẳn là bộ dáng ngu ngốc đáng yêu?!
Nếu cô bé này không phải là dự tính của Dạ Thiên Ưng, thì hắn có thể đem lòng dạ giao cho cô ấy.
Quét mắt vào kính thủy tinh phòng trong, Lăng Thánh Quân chắc chắn trăm phần trăm, toàn bộ những gì mình và Ngô Hiểu Dao nói đều truyền vào trong tai Dạ Thiên Ưng.
Thật sự....
Trong khi Ngô Hiểu Dao hết sức mong chờ Lăng Thánh Quân phân xử cho mình, cửa phòng giám đốc mở ra.
Chỉ thấy sắc mặt Dạ Thiên Ưng vô cùng u ám, thân hình hơi hơi dựa vào khung cửa, hai tay đan xen nhau khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: "Cô đang nói tôi sao?"