Chỉ một thoáng, cô đã cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật là không chỉ có phong độ hơn nữa còn gặp biến cố mà không sợ hãi, lộ rõ phong cách quý phái, thật không hỗ là công ty lớn!
Trái tim lo lắng của cô từ từ để xuống, cố ý duy trì khoảng cách với Dạ Thiên Ưng nên dựa vào vách tường thang máy ngồi xuống.
Nhìn bộ dạng đề phòng của cô, Dạ Thiên Ưng bày ra dáng vẻ y hệt đùa giỡn: "Cô rất sợ tôi?"
"Không...... Không phải." Ngô Hiểu Dao lắc đầu liên tục, con ngươi hoảng loạn lại không hề liếc hắn một cái.
Tròng mắt xoay chuyển, thân thể Dạ Thiên Ưng cố ý kéo gần khoảng cách lại với cô: "Vậy cô làm gì cách xa tôi như vậy? Tôi còn tưởng rằng cô rất ghét tôi đấy."
"Không, không phải vậy, tôi chỉ..... Chỉ....."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ đỏ bừng lên, Dạ Thiên Ưng cố ý giả bộ không hiểu: "Chỉ là cái gì?"
Người này còn thông minh hơn hồ ly, sao lại không biết người đáng yêu ngây thơ ở trước mắt này sợ hãi cái gì đây?
Không thể nghi ngờ, hắn đang cố ý trêu đùa cô bé như cô thôi.
"Chỉ là có chút khẩn trương." Ngô Hiểu Dao nuốt nước miếng xuống, lúng túng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Dạ Thiên Ưng.
Một cảm giác thỏa mãn hoàn toàn sinh ra, hắn rất vui mừng vì cô bé này lại hiểu được và biết cách bảo vệ mình.
Cũng không tiếp tục làm khó cô, Dạ Thiên Ưng chuyển đề tài: "Cô, bao nhiêu tuổi?"
"18 tuổi."
"A, mới lớn đấy."
Cô ấy bây giờ mới 18 tuổi, vậy hai năm trước không phải chỉ có 16 tuổi?
Cô bé hư này 16 tuổi đã đến quán trai bao? Thật đúng là lớn mật! Một hồi phải ‘ đánh cái mông cô ’ mới được!
Dạ Thiên Ưng lần này thật là có chút tức giận, mặc dù giờ phút này cô biết được cách bảo vệ mình, nhưng hồi tưởng lại năm đó, nếu như người mà cô gặp không phải là mình, không chừng trước kia đã bị người khác ăn, quả thật không thể tha thứ! Nghĩ tới đây, hắn lại càng phát cáu.
Chỉ là......
Nếu thật trở lại hai năm trước, Ngô Hiểu Dao cô gặp người khác, người đó cũng chưa chắc dám ra tay với vị thành niên chứ?
Năm đó cũng chỉ có vị đại ca xã hội đen bá đạo ngông cuồng này, không để ý đến luật pháp gì, mới dám ra tay với vị thành niên!
Ánh mắt nóng bỏng thỉnh thoảng quét qua thân thể nhỏ nhắn của cô, không thể không thừa nhận, Ngô Hiểu Dao ở trong hai năm này đã thay đổi quá lớn!
Khi đó vừa nhìn cô chính là bộ dạng của vị thành niên, nhưng bây giờ đã thành thục, xinh đẹp lên không ít.
Cũng không biết hai năm qua có người nhanh chân đến trước hay không, tại sao lúc này mình không thưởng thức ‘ trái cây sắp chín mùi ’ này?
Đột nhiên, ý tưởng này phát ra, sắc mặt Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt âm trầm xuống, ánh mắt nóng bỏng xen lẫn mấy phần ánh sáng gian tà lộng lẫy chậm rãi đưa về phía Ngô Hiểu Dao: "Em, có muốn thử làm việc mà mình yêu thích trong thang máy không?"